Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5746: Một số chuyện không vui vẻ cho lắm



U hạ giọng: “Không, chuyện này quá hoang đường, ta thà tin rằng chủ nhân bút đại đạo mới là người đến từ nền văn minh cao hơn”.

Thánh Cổ Kim: “Không quan trọng, quan trọng là cho dù đến từ nền văn minh cao hơn hay thế giới thật đi nữa thì ông ta cũng đã bị hạn chế”.

U nói: “Ông ta hành sự cẩn thận hơn rất nhiều, che giấu hoàn toàn khí tức, nếu không chủ động xuất hiện thì chúng ta không tài nào tìm được”.

Thánh Cổ Kim nhìn ra bên ngoài: “Sẽ xuất hiện ngay thôi”.

U nói: “Còn một nghi vấn cuối: mục đích của ông ta là gì?"

Thánh Cổ Kim im lặng một hồi mới nói: “Ta nghĩ là ông ta bị chính bản thân mình hạn chế nên muốn phá cục, nhưng bằng cách nào?"

Cô ta lắc đầu: “Ta ngu lắm, đoán không ra”.

U nói: “...”

Thánh Cổ Kim: “Phát lệnh truy nã đi”.

U nhíu mày: “Truy nã ông ta?"

Thánh Cổ Kim: “Truy nã Diệp Quân”.

U ngạc nhiên.

Thánh Cổ Kim: “Ai giết được hắn thì thưởng hai mươi linh mạch tổ, năm thần vật cấp Văn Minh Tổ”.

U nói: “...”

Thánh Cổ Kim tiếp tục: “Phái người đến nước Phạm Thiên kháng nghị, bắt họ phải giao hắn ra, không thì tự chịu lấy hậu quả”.

U nghe mà hết hồn. Gây hấn với nước Phạm Thiên không phải chuyện nhỏ nhặt gì đâu, nhưng cô ta vẫn nghe lời mà hành lễ rồi lui xuống.

Thánh Cổ Kim lại mở miệng: “Với nấu tô mì cho ta!"

"Vâng thưa Thánh chủ”.

Có người đáp.

Thánh Cổ Kim: “Là Toại chủ”.

"Vâng...”

...

Nước Phạm Thiên.

Khi Diệp Quân theo Huyền Nho đến đây, hắn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho rung động.

Quốc gia này có ba nghìn sáu trăm hai mươi vực, mỗi vực rộng gấp mấy lần vũ trụ Quan Huyên, mỗi vực chủ đều là cường giả cấp Văn Minh Tổ.

Cấp Văn Minh Tổ đấy!

Ở Vũ Trụ Chủ tuy không được xem là đứng đầu nhưng cũng là chiến lực cao cấp, không hề yếu tẹo nào.

Bao nhiêu vực là bấy nhiêu Vực chủ, mà đây chỉ là sức mạnh bề nổi của nước Phạm Thiên.

Khi đặt chân đến đô thành, người từng trải như Diệp Quân cũng phải sững sờ trước sự hùng vĩ của nó.

Thành Phạm Thiên này đáng lẽ nên nói là một vực khổng lồ thay vì tòa thành.

Trong lúc nói chuyện với Huyền Nho, Diệp Quân biết được các vực ở Vũ Trụ Chủ nơi này cũng phân lớn nhỏ, theo thứ tự là tỉnh vực, châu vực và tinh vực.

Tòa thành này lại là tinh vực lớn nhất Vũ Trụ Chủ.

Diệp Quân nhẩm tính, thấy đặt vũ trụ Quan Huyên vào tinh vực này thì chẳng khác gì thả hòn sỏi xuống đáy đại dương.

Đúng là chìm nghỉm trong biển.

Vì quá nhỏ bé!

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy sự chênh lệch giữa vũ trụ Quan Huyên và một bên khái, hắn vẫn không khỏi cảm thán trong lòng.

Cách nhau xa quá.

Cũng may là đã có chuẩn bị từ trước, bằng không thì đừng nói chi bị hai siêu thế lực nhòm ngó, bất kỳ thế lực nào ở đây cũng có thể khiến hắn sống không bằng chết.

Huyền Nho vẫn luôn âm thầm quan sát, thấy Diệp Quân bước vào nước Phạm Thiên mà vẫn bình thản thì thoáng kinh ngạc, nhủ thầm người này quả nhiên đã từng trải rất nhiều, không hề tầm thường chút nào.

Gã dẫn hắn đi qua phố phường náo nhiệt, dừng chân trước một tòa cung điện nguy nga.

Điện quốc sư.

Huyền Nho nói với thiếu niên đứng trước cửa: “A Khưu, vào thông báo cho sư phụ”.

Thiếu niên đi tới: “Người đi mất rồi sư huynh”.

Huyền Nho nhíu mày: “Đi rồi à?"

A Khưu gật đầu: “Vâng, sư phụ dặn mọi chuyện do huynh quyết định”.

Huyền Nho không ngờ sư phụ lại trao cho mình toàn quyền xử lý, rơi vào im lặng, sau đó gã quay lại, cười nói với Diệp Quân.

"Mời Diệp huynh theo ta”.

Hắn gật đầu: “Được”.

Huyền Nho dẫn hắn đi vào thiền điện. Hai người vừa ngồi xuống thì đã có người đến châm trà, hương thơm thoang thoảng thơm phức khiến thần hồn rung động.

Huyền Nho nói: “Ta vừa nhận được tin điện Thánh Vương đã phát lệnh truy nã huynh, không chỉ treo giải hậu hĩnh mà còn nghiêm túc đến bàn chuyện cùng nước Phạm Thiên. Rốt cuộc giữa huynh và Thánh Cổ Kim cô nương kia đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Quân cười: “Một số chuyện không vui vẻ cho lắm”.

Huyền Nho im lặng.

Diệp Quân nâng ly trà lên nhấp mộ ngụm: “Nho huynh, ta là người đàng hoàng, không thích chơi trò lá mặt lá trái. Chi bằng chúng ta bắt tay vào nói chuyện sòng phẳng thẳng thắn?"

Huyền Nho cười: “Ta cũng có ý này. Huynh muốn ta nói trước chứ?"

Diệp Quân: “Để ta. Nước Phạm Thiên đối đãi ta như vậy chắc chắn không phải vì sức mạnh của ta mà vì muốn phá cục của Thánh Cổ Kim, đúng chứ?"

Huyền Nho: “Phải”.

Diệp Quân: “Lệnh sư giao việc này cho huynh là có ý muốn rèn luyện, nên đây là việc hết sức hệ trọng với huynh”.

Huyền Nho cười: “Đúng vậy”.

Diệp Quân: “Nhưng bây giờ huynh mới là người mông lung nhất, không phải vì thiếu năng lực mà là vì huynh biết quá ít về ta và Thánh Cổ Kim, cũng không biết ván cờ của cô ta bày ra để làm gì, mục đích của ta làm gì. Huynh không biết ra tay từ đâu, đúng không?"

Huyền Nho nhìn hắn: “Vậy theo huynh, ta nên làm gì?"