Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5747: Từng nghe gia sư nhắc đến



Diệp Quân cười: “Huynh đừng đề phòng ta, không thì chúng ta không hợp tác được đâu. Hợp tác cần nhất là chân thành mà, nhỉ?"

Huyền Nho: “Ta không thể không phòng bị, vì ta không biết trong ván cờ này còn mưu mô gì, càng không biết sự chân thành của huynh có bao nhiêu phần thật giả”.

Diệp Quân đặt ly trà xuống: “Hợp tác đương nhiên phải nói về lợi ích. Không biết huynh muốn gì?"

Huyền Nho: “Huynh có thể cho ta những gì?"

Diệp Quân phán ngay: “Kinh Phá Bích”.

Huyền Nho ngẩn ra.

Diệp Quân bồi thêm: “Ta nói thật”.

Huyền Nho: “Huynh có biết giá trị của nó không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Một chút, nhưng ta đang nói thật”.

Huyền Nho: “Mời huynh giải thích”.

Diệp Quân: “Chúng ta lấy một góc độ khác đi. Mục đích của Thánh Cổ Kim khi bày ra bàn cờ này đương nhiên không phải để mua vui mà là vì lợi ích, mà chỉ có hai thứ khiến cường giả như cô ta để mắt đến”.

Huyền Nho thốt lên: “Kinh Phá Bích!"

Diệp Quân gật đầu. Huyền Nho chần chừ một hồi rồi hỏi: “Vật thứ hai là gì?"

Diệp Quân: “Thống nhất Vũ Trụ Chủ”.

Huyền Nho lắc đầu: “Cô ta không có khả năng đó”.

Diệp Quân: “Nếu cô ta lấy được toàn bộ Kinh Phá Bích thì sao?"

Huyền Nho nhíu mày.

Diệp Quân: “Khi ấy thì thống nhất Vũ Trụ Chủ được mà, đúng không?"

Huyền Nho không phản đối, bởi điều đó là khả thi khi đã đứng ngoài thế giới này.

Diệp Quân: “Đây là khảo nghiệm của lệnh sư, đúng chứ?"

Thấy Huyền Nho nhìn mình, hắn tiếp tục: “Nghĩa là huynh còn chưa đạt được yêu cầu của lệnh sư”.

Gã cười: “Huynh cứ nói đừng ngại”.

Diệp Quân: “Chính huynh là người muốn lôi kéo ta?"

Huyền Nho gật đầu.

Diệp Quân: “Nguyên nhân là vì Thánh Cổ Kim luôn nhằm vào ta nên huynh muốn đi ngược lại để phá cục. Nhưng mục đích của chúng ta còn là để tìm hiểu đây là loại kế hoạch gì, từ đó thu hoạch được lợi ích tối đa từ cuộc chiến này. Khi ấy dù cô ta có chiến thắng thì đã làm sao?"

Huyền Nho nhìn hắn: “Ý huynh là mặc kệ âm mưu kế hoạch, lợi ích mới là quan trọng nhất”.

Diệp Quân gật đầu: “Huynh đại diện cho bản thân và nước Phạm Thiên, tranh thủ lợi ích cho cả hai phương diện mới là ưu tiên hàng đầu”.

Huyền Nho: “Nhưng làm sao ta dám chắc Thánh Cổ Kim sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của nước Phạm Thiên?"

Diệp Quân: “Thứ cho ta nói thẳng, nhưng huynh đã trở thành quân cờ rồi”.

Huyền Nho ngạc nhiên.

Diệp Quân đứng dậy, nhìn đại diện bên ngoài: “Lệnh sư trông như đang khảo nghiệm huynh nhưng thật ra là đang dùng huynh để mê hoặc tầm mắt Thánh Cổ Kim. Huynh có tin không, rằng lệnh sư của huynh, hoặc Quốc chủ npc bây giờ đã xuất thân. Người mà họ tiếp xúc càng không phải là hạng lâu la như ta”.

Huyền Nho: “Huynh nói họ đang tiếp xúc với người đánh cờ”.

Diệp Quân gật đầu.

Huyền Nho rơi vào im lặng.

Diệp Quân: “Thông tuệ như huynh hẳn phải nghĩ đến từ sớm rồi chứ?"

Huyền Nho liếc nhìn.

Diệp Quân: “Thánh Cổ Kim đã tìm được một quyển Kinh Phá Bích dưới biển sinh mệnh, người tranh chấp cùng cô ta khi ấy là chủ nhân bút đại đạo. Không biết huynh có từng nghe qua?"

Huyền Nho: “Từng nghe gia sư nhắc đến”.

Diệp Quân cười: “Lệnh sư và quốc chủ nước Phạm Thiên hẳn đang lập mưu cùng ông ta, còn huynh chỉ là tốt thí họ đẩy ra. Đây cũng là lý do họ không gặp chúng ta”.

Sắc mặt Huyền Nho sa sầm.

Diệp Quân: “Giờ huynh có hai lựa chọn: một là cùng ta lá mặt lá trái để che mắt họ lẫn thế nhân, cuối cùng sẽ dẫn đến hai kết quả. Một là họ thắng, sẽ an ủi huynh đôi câu rồi cũng chẳng coi trọng gì hơn. Huynh khi ấy và bây giờ chẳng khác gì nhau, vẫn bị họ xem như trẻ con. Hai là họ thua, huynh cũng chôn cùng”.

Huyền Nho: “Lựa chọn thứ hai?"

Diệp Quân: “Là tự mình tạo ra một con đường mới. Với thầy dạy thì học trò chỉ được tính là ra nghề khi tự tạo được con đường cho riêng mình. Chỉ khi đánh bại lệnh sư, huynh mới thật sự được công nhận”.

Huyền Nho im lặng một hồi rồi lắc đầu: “Ta không làm được, cũng sẽ không làm như vậy. Những lời huynh vừa nói, ta sẽ bẩm báo lại cho sư phụ và quốc chủ. Trước đó, huynh không được rời khỏi đây nửa bước”.

Vừa dứt lời, mười mấy cường giả bí ẩn đã xuất hiện khắp nơi, dùng thần thức khóa cứng Diệp Quân lại.