Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5748: Không bao giờ được xem thường người khác



Huyền Nho vừa đi được mấy bước thì xoay lại: “Diệp huynh có vẻ không sợ”.

Diệp Quân cười: “Ta có gì phải sợ?"

Huyền Nho: “Sao huynh có thể tự tin như vậy được?"

Diệp Quân không đáp.

Huyền Nho cười: “Đã nói hai bên thẳng thắn với nhau, vậy mà huynh vẫn che che giấu giấu”.

Diệp Quân: “Huynh muốn xem con bài tẩy của ta? Cũng được”.

Rồi hắn đưa Huyền Nho tiến vào Tiểu Tháp.

Nụ cười trên mặt gã đọng lại.

Ra ngoài rồi, Diệp Quân im lặng chờ lựa chọn sau cùng của Huyền Nho.

Hắn sẽ không và cũng không thể lôi kéo được cường giả thế hệ trước, dù sao thì khoảng cách bây giờ giữa hắn và nước Phạm Thiên vẫn còn quá xa.

Đưa tháp ra ngoài ánh sáng không chỉ không làm gì được họ mà còn tự gây họa cho mình.

Thế hệ trẻ thì khác, họ có dã tâm, họ muốn làm đại sự.

Đồng thời cũng có nguy hiểm tương ứng.

Nên hắn mới đang đánh cược.

Một hồi sau, Huyền Nho cất tiếng: “Chuyện này phức tạp hơn ta nghĩ nhiều, đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Huyền Nho nghiền ngẫm nhìn hắn.

Hắn chỉ cười: “Tùy huynh chọn”.

Huyền Nho: “Nếu thắng, ta sẽ được gì?"

Diệp Quân: “Những thứ bây giờ huynh không thể nghĩ tới”.

Huyền Nho rơi vào im lặng.

Diệp Quân siết chặt hai tay, ba loại huyết mạch ồ ạt dâng lên khiến gã biến sắc khi nhìn thấy mắt hắn trở thành màu đỏ dưới sự ảnh hưởng của Phong Ma.

Rồi hắn bất ngờ thu chúng về.

Huyền Nho la lên: “Huynh...”

Diệp Quân chỉ hỏi: “Có làm không?"

Sau một hồi im lặng, Huyền Nho đáp: “Làm”.

Diệp Quân cười to.

Huyền Nho: “Huynh cần ta giúp gì?"

Diệp Quân: “Trước mắt ta muốn tìm hiểu cặn kẽ về Vũ Trụ Chủ và nước Phạm Thiên”.

Huyền Nho cười: “Không thành vấn đề”.

Gã đưa một lệnh bài sang: “Huynh cầm lấy nó là có thể tự do ra vào vực thư viện trong nước”.

Diệp Quân nhận lấy: “Cảm ơn nhiều”.

Huyền Nho lại đưa một tấm phù lục sang: “Bùa truyền âm. Huynh cần gì cứ liên lạc ta”.

Diệp Quân thu vào: “Thế thì ta không khách sáo”.

Huyền Nho gật đầu: “Ta còn nhiều việc phải xử lý, không theo huynh được nữa”.

Rồi rời đi.

Tiểu Tháp lập tức chép miệng: “Ngươi giỏi thật, chỉ dăm ba câu đã lừa được gã”.

Diệp Quân nhìn theo hướng Huyền Nho rời đi, mỉm cười: “Đâu có đơn giản vậy”.

Tiểu Tháp hỏi lại: “Là sao?"

Diệp Quân: “Không bao giờ được xem thường người khác”.

Tiểu Tháp: “...”

Hắn nhìn lệnh bài trong tay, cười một tiếng rồi đứng dậy đi mất.

...

Điện quốc sư.

Người đàn ông trung niên cười hỏi: “Mười năm trong tháp chỉ bằng một ngày bên ngoài?"

Huyền Nho gật đầu: “Thời gian bên trong không phải chảy ngược mà là một loại hoàn toàn mới”.

Người đàn ông: “Hắn nói đúng đấy, để được sư phụ công nhận thì phải làm sao để trò giỏi hơn thầy mới được”.

Huyền Nho cung kính đáp: “Đệ tử tự biết sức mình đến đâu”.

Thoáng dừng lại, gã nói tiếp: “Đầu óc vị Diệp công tử này rất đáng sợ. Đệ tử biết mình không phải đối thủ của hắn, nếu hợp tác mà hắn không có địch ý thì thôi, ngược lại thì... con không đấu lại hắn”.