Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5749: Ý sư phụ là... dùng hết mọi thứ



Người đàn ông cười to đứng lên, ánh mắt thoáng trở nên nhu hòa.

Sống trên đời sợ nhất là không biết mình đang thật sự ở đâu.

Làm người nhất định phải hiểu rõ bản thân mình.

Huyền Nho lại nói: “Sư phụ, người này rốt cuộc có ý đồ gì?"

Người đàn ông: “Con có thể hợp tác với hắn”.

Huyền Nho tỏ ra hoài nghi.

Người đàn ông: “Thằng ngốc này, con nghĩ hắn sẽ tin con thật sao?"

Huyền Nho nhíu mày, đoạn hô lên: “Ý là... hắn đã biết con sẽ bẩm báo cho sư phụ?"

Người đàn ông gật đầu: “Thứ hắn muốn không phải câu trả lời của con mà là của ta, nói cách khác, hắn đang thăm dò thái độ của ta”.

Huyền Nho chết trân tại chỗ.

Người đàn ông: “Người này đúng là không đơn giản”.

Huyền Nho hỏi lại: “Vậy ý của sư phụ là?"

Người đàn ông: “Hắn nói đúng, muốn được ta công nhận thì phải đánh bại ta”.

Huyền Nho: “Là cho phép con đi theo hắn?"

Người đàn ông nhìn gã: “Con có dám không đã?"

Huyền Nho không hiểu: “Vì sao chúng ta không thể ở cùng một phe chứ?"

Người đàn ông: “Con biết mục đích của hắn không?"

Huyền Nho lắc đầu.

Người đàn ông cười: “Hắn đang muốn nói cho ta hắn không hề đơn giản, đừng đặt mọi vốn liếng lên người chủ nhân bút đại đạo mà hãy đặt cả hai bên. Nếu hắn thua, ít nhất con còn có ta bảo vệ. Nếu ta thua, con vẫn còn ân tình với hắn, chúng ta không đến nỗi thất bại hoàn toàn. Hiểu chưa?"

Huyền Nho: “Sư phụ cho rằng hắn có khả năng thắng?"

Người đàn ông tựa vào lưng ghế: “Khờ quá. Trên đời không có gì là tuyệt đối cả. Nếu chúng ta chỉ chăm chăm đi theo chủ nhân bút đại đạo thì toàn bộ nước Phạm Thiên sẽ tan biến nếu ông ta thua”.

Huyền Nho nhìn lên đầy khó tin: “Cả nước tan biến? Chuyện này...”

Gã biết Diệp Quân không đơn giản, từ tòa tháp nghịch thiên đến huyết mạch không hiểu sao có thể đáng sợ như vậy dù hắn đến từ văn minh cấp thấp, nhưng gã không cho rằng hắn có thể chống lại nước Phạm Thiên chứ nói chi là tiêu diệt.

Người đàn ông ra chiều phức tạp: “Ta không biết gì về hắn, nhưng ta biết chủ nhân bút đại đạo. Nghe nói lần này ông ta thua một vố đau ở dưới kia, mà người có thể làm vậy chắc chắn không tầm thường, chúng ta có tư cách gì mà xem thường?"

Huyền Nho trầm tư một hồi: “Sư phụ có mấy phần chắc thắng khi chọn chủ nhân bút đại đạo?"

Người đàn ông cười: “Ta không biết”.

Huyền Nho nhíu mày.

Người đàn ông: “Nếu có thể, ta sẽ chọn làm người quan sát, giao hảo với cả hai bên, cho đi chút ân tình, lo lót đầy đủ, kéo dài thời gian rồi tự giữ lấy mình”.

Huyền Nho: “Nhưng Quốc chủ lại chọn chủ nhân bút đại đạo?"

Người đàn ông gật đầu: “Phải, và ta hiểu vì sao. Chủ nhân bút đại đạo đã hứa hẹn một thứ mà Quốc chủ không thể chối từ, đồng thời còn lý do đặc biệt”.

Ông ta nhìn Huyền Nho: “Vị họ Diệp này còn chưa hoàn toàn trở mặt với chủ nhân bút đại đạo, nghĩa là con có thể đường hoàng giúp hắn, khiến hắn phải chịu ơn của con. Không những thế, con phải dốc hết toàn lực để giúp hắn, nếu cần thì hãy hy sinh cả lợi ích của nước Phạm Thiên”.

Huyền Nho giật mình: “Ý sư phụ là... dùng hết mọi thứ?"

Người đàn ông nhìn gã đầy kiên quyết: “Phải, dùng mọi thứ. Nếu hắn và nước Phạm Thiên có mâu thuẫn, ta muốn con lập tức đi theo hắn”.

Huyền Nho im lặng.

Ánh mắt người đàn ông trở nên phức tạp: “Nph là thế lực mạnh nhất Vũ Trụ Chủ hiện nay, nhưng không có nghĩa là vô địch. Cho dù không muốn thừa nhận, chúng ta cũng phải nhận thức được điều này, hạ cái tôi xuống mới sống được lâu hơn. Có những điều không thể sai, có những người không thể đụng vào, vì khi ấy sẽ không có cơ hội làm lại”.

Ông ta thở dài: “Một người ngoài thôi đã đủ để xé xác nước Phạm Thiên cả tỉ lần, mà đó chỉ là giới hạn chúng ta biết được. Ai biết liệu trong vũ trụ kia còn có người mạnh hơn nữa?"

Huyền Nho: “Nếu sau này hắn và sư phụ là kẻ thù thì sao?"

Người đàn ông: “Chắc chắn ngày đó sẽ đến, khi ấy con đã biết lựa chọn thế nào chưa?"

Huyền Nho nhìn vào mắt ông ta: “Con sẽ giúp hắn đánh bại sư phụ”.

"Ha ha ha!"

Người đàn ông cười phá lên đầy tán dương: “Nếu quả thật có ngày đó, ta sẽ thật lòng vui thay cho con”.

Huyền Nho không nói gì thêm, quỳ xuống dập đầu ba lần rồi rời đi.

Thấy gã khuất bóng rồi, người đàn ông mới nhắm mắt lại, thì thầm: “Ván cờ này... không ai chịu thua ai”.