Phạn Thiên Quốc dùng một cái vực làm thư viện, toàn bộ Đồ Thư Vực vô biên vô tận, mênh mông như vũ trụ.
Sau khi tiến vào Đồ Thư Vực này, Diệp Quân nhìn một vòng, kệ sách vô cùng vô tận, mỗi kệ đều cao đến nghìn trượng, bên trên để rất nhiều sách, mà trên những kệ sách này đều có năng lượng bí ẩn dao động.
Thấy nhiều sách như thế, Diệp Quân hơi nhếch môi.
Khoảng thời gian tiếp theo, hắn bắt đầu đọc sách, mà đương nhiên hắn không đọc từng quyển một, mà dùng thần thức quét một vòng.
Nhưng làm như thế sẽ tốn đá Tổ Linh.
Đá Tổ Linh là tiền tệ thông dụng của Vũ Trụ Chủ hiện tại, chia thành đá Tổ Linh thông thường, đá Tổ Linh trung phẩm và đá Tổ Linh cực phẩm.
Diệp Quân vốn cho rằng sẽ không tốn bao nhiêu đá Tổ Linh, nhưng hắn đã phải hết hồn, nếu quét một lượt sách trong Đồ Thư Vực này sẽ phải tốn hai triệu sáu trăm nghìn viên đá Tổ Linh trung phẩm!
Đây là một khái niệm gì?
Nếu không tính những linh mạch tổ mà Huyền Nho cho, thì cộng hết số mạch tiên nguyên cực phẩm mà hắn mang theo từ bên dưới cũng không đủ.
Cảm giác nghèo quay trở lại rồi!
Diệp Quân khẽ thở dài, hiện tại hắn thật sự tiêu quá nhiều tiền, phải biết rằng hắn còn phải dẫn dắt cả một vũ trụ, không chỉ có một mình hắn cần tiêu tiền mà là người của cả vũ trụ đều cần dùng đến tiền.
Đương nhiên tiêu tiền thế này cũng rất đáng, vì sinh linh của vũ trụ càng mạnh, sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng sẽ càng đáng sợ.
Bây giờ đã có một ít linh mạch tổ, hắn tự tin rằng có thể khiến sức mạnh tín ngưỡng của mình nâng lên một tầm cao mới.
Mà lúc này, Huyền Nho bỗng xuất hiện bên cạnh hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Huyền Nho, Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh muốn xem sách ở đây à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, nhưng thật sự là quá đắt”.
Huyền Nho nói: “Ta đã trả phí rồi, Diệp huynh có thể xem thoải mái”.
Diệp Quân nhìn Huyền Nho, không nói gì.
Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh, không phải ta đã nói rồi à? Huynh cần gì đều có thể đến tìm ta”.
Diệp Quân cười khẽ: “Vậy thì cảm ơn nhé”.
Nói xong, hắn nhìn về phía biển sách kia, thần thức bắt đầu tản ra, chẳng mấy chốc, thần thức của hắn đã bao trùm lấy biển sách như một cái lưới.
Vô số thông tin tràn vào đầu hắn, cuồn cuộn không ngừng!
Cũng may thần thức của hắn đủ mạnh, nếu không hắn hoàn toàn không thể dung nạp được nhiều thông tin như thế.
Cứ thế, không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân thu hồi thần thức, hít sâu một hơi.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng đã nhận thức rõ ràng Vũ Trụ Chủ.
Không ai biết Vũ Trụ Chủ bắt nguồn từ đâu, chỉ biết năm đó vũ trụ này từng xuất hiện một người đặc biệt, chính là người đã tạo ra “Kinh Phá Bích”, đối phương là người đầu tiên nói đến thuyết giả thuyết và hiện thực, hướng đến chân thực.
Giả thuyết và hiện thực!
Mà đối phương còn từng thí nghiệm vì giả thiết của mình, chính là Đại Đạo Luận nổi tiếng.
Trong Đại Đạo Luận đưa ra một vấn đề thế này: Nhân có trước hay quả có trước?
Nhân có trước, vậy chứng minh thế giới này tràn đầy những thứ không xác định, mọi thứ đều mơ hồ, cũng chứng minh, thế giới này có thể là một thế giới chân thực; Nhưng nếu quả có trước thì sao?
Quả có trước!
Thì có nghĩa rất nhiều kết quả đều đã được định trước, dù ngươi làm thế nào đều không thể thay đổi được.
Mà kết cục được định trước cũng đồng nghĩa với việc tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều đã bị người khác sắp đặt xong!
Người đặc biệt đó đã làm hai thí nghiệm cực kỳ đáng sợ cho việc này, thứ nhất là trở về quá khứ giết chết mình, thứ hai là đến tương lai giết chết mình!
Ông ta muốn xem có thể thay đổi quá khứ đã xảy ra và tương lai chưa xảy ra hay không.
Mà Kinh Phá Bích cũng được viết ra vào lúc này!
Nhưng cuối cùng không ai biết kết quả của thí nghiệm này thế nào, chỉ biết người đó đã biến mất.
Diệp Quân nắm được một điểm mấu chốt, đó là người đặc biệt kia về quá khứ để giết mình trước hay đến tương lai giết mình trước?
Hắn lập tức tìm kiếm tài liệu trong đầu… Ngay sau đó, hắn đã tìm thấy.
Trở về quá khứ giết mình trước!
Diệp Quân nhíu mày.
Đối phương quay về quá khứ giết mình trước, sau đó viết ra “Kinh Phá Bích”, vậy đối phương có đi đến tương lai hay không?
Đã hoàn thành rồi.
Hay chưa hoàn thành?
Diệp Quân nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Hắn không thể không lo lắng, hắn bây giờ thật sự như đi trên tảng băng mỏng, chỉ cần không cẩn thận là không thể quay đầu.
Ngay sau đó, Diệp Quân chợt híp mắt: “Ta cứ tự hỏi sao chủ nhân bút Đại Đạo có thể thuyết phục bọn họ, có khả năng này hay không…”
Tiểu Tháp vội hỏi: “Khả năng gì? Ngươi nói rõ tí xem nào!”
Diệp Quân đáp: “Không có gì”.
Tiểu Tháp vội nói: “Không có gì cái gì? Ngươi mau nói rõ đi!”
Diệp Quân nói: “Thật sự không có gì mà”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp vô cùng giận dữ: “Tên khốn kiếp này chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó. Nhưng hắn lại không nói với chúng ta…”
Tiểu Hồn cất lời: “Tháp gia, ngươi đọc nhiều sách một tí chẳng phải có thể hiểu rồi à?”