Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5751: Chẳng phải là ông biết sao?



Tiểu Tháp nói: “Sao ngươi không đọc nhiều sách đi?”

Tiểu Hồn đáp: “Ta chỉ là một thanh kiếm thôi!”

Tiểu Tháp: “…”

Tiểu Hồn tiếp tục: “Chức trách của ta không phải là đoán suy nghĩ của tiểu chủ, mà là yên phận làm một thanh kiếm, làm tròn công việc của mình!”

Tiểu Tháp: “…”

Sau khi rời khỏi Đồ Thư Vực, Diệp Quân đi tới một vùng tinh không, hắn dùng Tiểu Tháp ngăn cách xung quanh, sau đó tiến vào trong.

Hắn muốn tiêu hoá dần những quyển sách đã quét trong Đồ Thư Vực.

Ngoài việc hiểu đại khái về Vũ Trụ Chủ, Diệp Quân còn hiểu chi tiết hệ thống cảnh giới ở nơi này, điều đáng nói ở đây là hệ thống cảnh giới này cũng do người đó sáng tạo ra.

Cảnh giới Văn Minh Tổ chia ra từ một đến sáu, mà trên cảnh giới Văn Minh Tổ là Hư Lâm Giả, Hư Lâm Giả chỉ những người biết rõ tất cả hư huyễn của đạo pháp, cao thủ cấp bậc này đã vượt khỏi phạm vi của những nền văn minh đã biết.

Mà trên Hư Lâm Giả là Phá Hư Giả, phá huỷ tất cả hư ảo, theo đuổi chân thực, nếu xem Vũ Trụ Chủ này như một bức tranh thì Phá Hư Giả là người đã bước được một chân ra khỏi đó.

Mà trên Phá Hư Giả là cảnh giới cao nhất được biết đến hiện tại, người ngoại giới, người ngoại giới là người thật sự đã phá được kết giới giữa hư ảo và chân thực, đi ra khỏi bức tranh.

Từ xưa đến nay, toàn bộ Vũ Trụ Chủ này chỉ có người đặc biệt kia làm được.

Diệp Quân đánh giá thực lực của mình, thực lực của hắn bây giờ tương đương với Lâm Hư Giả, có thể nói hắn đã được xem là cao thủ cấp cao của vũ trụ rồi, vì ở Vũ Trụ Chủ này cũng không có nhiều cao thủ Lâm Hư Giả.

Chỉ dựa vào tài nguyên hoàn toàn không thể đạt đến cấp bậc Lâm Hư Giả, phải là những thiên tài có ngộ tính cao mới có thể đạt được.

Còn về Phá Hư Giả trên Hư Lâm Giả, có thể nói là một tồn tại cực kỳ hiếm có ở nơi này.

Còn người ngoại giới, Vũ Trụ Chủ bây giờ chưa có một ai cả!

Diệp Quân không vội đi tu luyện mà trở về vũ trụ Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên bây giờ đã trải qua mấy trăm năm, sự phát triển của vũ trụ Quan Huyên bây giờ thật sự là nhanh chưa từng có, vì nội bộ gần như đã không còn nội chiến nữa, đương nhiên cũng là vì cuộc sống của những người ở vũ trụ Quan Huyên đang ngày một tốt hơn.

Dân chúng là những người lương thiện nhất trên thế giới này, chỉ cần người bên trên không làm gì quá đáng thì bọn họ thật sự rất dễ thoả mãn.

Bây giờ hắn không còn là một quản lý mặc kệ mọi thứ nữa, tuy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có thể quản lý được vũ trụ Quan Huyên, nhưng hắn vẫn thường tranh thủ thời gian tự mình xử lý chính vụ nội bộ của vũ trụ Quan Huyên, hắn muốn hiểu rõ mọi chuyện của vũ trụ Quan Huyên tất cả mọi lúc!

Hắn cũng lấy ra hai linh mạch tổ bỏ vào trong Tiểu Tháp, những linh mạch tổ còn lại thì hắn giữ, thứ này rất quý, không thể dùng hết một lượt được, phải phòng lúc cần dùng.

Mà sau khi có linh mạch tổ, tốc độ tu luyện của chúng sinh trong vũ trụ Quan Huyên lập tức tăng lên rất nhiều, sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng theo đó mà nhanh chóng nâng cao.

Hôm nay, kiếm Thanh Huyên lặng lẽ rời khỏi Tiểu Tháp, đi tới một nơi không rõ nào đó.



Thánh Vương Điện.

Hôm nay có một vị khách không mời mà đến.

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Trong điện, Thánh Cổ Kim ngồi im lặng, cũng không hề có ý bất ngờ.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ta nên gọi cô là Thánh cô nương hay Toại cô nương đây?”

Thánh Cổ Kim đáp: “Cứ gọi là Toại cô nương đi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: “Không phải là ta chưa từng đề phòng ngươi, nhưng ta thật sự không ngờ cô lại giải quyết bằng cách đó, đương nhiên vấn đề lớn nhất vẫn là bản thân ta, ta đã đánh giá thấp ngươi, cũng đánh giá thấp Diệp công tử kia”.

Toại Cổ Kim nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Thật ra có thể cùng chiến thắng mà, không phải sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Cùng chiến thắng? Cô lại muốn thăm dò suy nghĩ của ta à?”

Toại Cổ Kim im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Sao sư phụ của cô lại chết?”

Toại Cổ Kim bình tĩnh đáp: “Chẳng phải là ông biết sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đã có huyết mạch của nhà họ Vương, bà ta còn muốn cướp xác cô… Bà ta không chết thì ai chết?”

Nói đến đây, ông ta chuyển chủ đề, cười nói: “Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng cô có huyết mạch của nhà họ Dương là có thể vô địch à? Ha ha… Đúng là buồn cười chết mất”.

Dứt lời, ông ta cười to rời đi.

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo rời đi, sau đó cô ta chậm rãi nhắm mắt lại: “Vậy ta sẽ cho ông xem có vô địch hay không! Thiên”.

Cô ta vừa dứt lời, một hư ảnh xuất hiện ngay sau lưng.

Thiên cung kính nói: “Đã tìm thấy rồi, nhưng thực lực của đối phương thật sự rất đáng sợ, nếu không phải ta nhắc đến chủ tử và đứa trẻ trong người ngài thì ta đã bị giết chết rồi”.

Toại Cổ Kim đứng dậy: “Dẫn đường”.

Thiên sợ hãi nói: “Chủ nhân muốn tự mình đi sao?”

Toại Cổ Kim nhìn về phía chân trời, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bụng mình: “Ông ta đến làm ta sợ, động thai rồi…”

Thiên: “…”

Toại Cổ Kim đi ra ngoài: “Chạy đến làm ta sợ, ta muốn ông ta dùng cả đời còn lại để hối hận vì quyết định ngày hôm nay…”