Ở phía xa, sau khi quốc sư dừng lại, ông ta nhẹ nhàng vung tay, những sức mạnh khủng bố xung quanh ông ta biến thành tro bụi trong nháy mắt, ông ta ngẩng đầu nhìn về Tập Tiêu ở phía xa, Tập Tiêu cười lớn nói: “Đã lâu rồi chưa được đánh một trận sảng khoải như vậy”.
Quốc sư nhìn Tập Tiêu, cười nói: “Các hạ, nếu bằng lòng đến Phạn Thiên Quốc của ta, Phạn Thiên Quốc ta không chỉ có thể giúp các hạ khôi phục toàn bộ sức mạnh, còn có thể khiến các hạ tiến thêm một bước nữa, tuyệt đối không nói dối”.
Nghe được lời nói của quốc sư, mọi người tại hiện trường đều chấn động, đây không phải toàn bộ thực lực của Tập Tiêu sao?
Tập Tiêu lại cười: “Đàn ông sinh ra giữa trời đất, nếu nói lời mà không giữ lấy lời, còn tính là đàn ông sao?”
Vừa nói, y vừa đưa tay phải ra và lắc mạnh.
Ầm!
Trong phút chốc, hàng tỷ quyền ý phóng ra từ lòng bàn tay y quét ngang trời đất, áp lực khủng khiếp của những quyền đạo từ giữa trời đất trút xuống giống như như hàng ngàn ngọn núi, sắc mặt của những người tộc Qua Nhung và tộc Ám Linh đột nhiên thay đổi lớn, đều lần nữa lùi về sau.
Tộc trưởng của họ vẫn tốt, gã đứng ở tại chỗ không đụng đậy, chịu đựng sức mạnh khủng khiếp từ nắm đấm đó, dù sao cũng là cường giả Phá Hư.
Ánh mắt của Đạo Tiêu và Phạn Thiên đều rơi xuống người Diệp Quân cách đó không xa, khi họ nhìn thấy Diệp Quân có thể ngăn cản được áp lực từ nắm đấm này, Đạo Tiêu đột nhiên cau mày, chẳng lẽ Diệp Quân này cũng có sức mạnh của cường giả Phá Hư?
Thấy Tập Tiêu còn muốn ra tay, quốc sư gật đầu: “Vậy chúng ta không nên làm kẻ khác khó chịu”.
Vừa nói ông ta đột nhiên tiến lên một bước, vừa bước đi xong, một tia kim quang đại đạo đột nhiên tỏa ra từ dưới chân ông ta, trong kim quang đại đạo tràn ngập sức mạnh đạo pháp đáng sợ, chúng tụ lại với nhau như dòng sông cuồn cuộn, nó mang theo sức mạnh khủng khiếp hùng vĩ đè bẹp về hướng Tập Tiêu.
“Rất tốt!”
Tập Tiêu cười lớn, nhảy lên và tung một đấm, hung hăng đánh vào dòng kim quang đại đạo đó.
Sức mạnh của Tập Tiêu rất thuần khiết, không chút lòe loẹt, chỉ là một cú đấm đơn giản, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong cú đấm này lại vô cùng mạnh mẽ, hung hãn và bá đạo, như thể nó có thể hủy diệt mọi thứ trên thế gian này.
Một lần nữa, sức mạnh của hai người va chạm mạnh mẽ, trong khoảnh khắc hội tụ vào nhau, sức mạnh của đối phương đột nhiên bùng phát từ trời đất như lũ lụt, mà quốc sư và Tập Tiêu bị nhấn chìm, trong khu vực đó, sức mạnh của hai người điên cuồng va chạm, cuồng nộ và khuấy động.
Cả hai đều có đạo của riêng mình, lúc này, hai loại đại đạo lấy phương thức ngang ngược nhất để đối đầu, nhưng không ai có thể làm gì được đối phương.
Nhưng vào lúc này, Tập Tiêu đang ở trong vòng xoáy sức mạnh đột nhiên gầm lên, y đấm quốc sư hết cú đấm này đến cú đấm khác, từng đạo quyền ý cường đại kèm theo cú đấm của y giống như một cơn bão dữ dội, nghiền nát về phía quốc sư.
Những cú đấm của Tập Tiêu ngày càng nhanh, ngày càng dữ dội và liên miên không dứt, trong khoảnh khắc, vô số đạo quyền ý chồng lên nhau, sức mạnh càng trở nên đáng sợ hơn.
Dưới sự tấn công điên cuồng của Tập Tiêu, quốc sư bắt đầu bị trấn áp và rút lui dữ dội, dòng kim quang đại đạo được ông ta thôi thúc ra lúc này cũng bắt đầu mờ dần, và sức mạnh nhanh chóng bị phá hủy.
Nhìn thấy cảnh này, Đạo Tiêu ở cách đó không xa cau mày, ông ta quay đầu nhìn về phía Phạn Thiên, vẻ mặt Phạn Thiên rất bình tĩnh.
Chỉ trong thời gian ngắn, quốc sư đã bị Tập Tiêu đẩy lùi mấy trăm ngàn trượng!
Lúc này, dòng kim quang đại đạo ở trước mặt quốc sư đã hoàn toàn vỡ nát, ông ta hoàn toàn bị áp chế, căn bản không có thời gian để thở.
Vẻ mặt của mọi người trở nên nghiêm túc vì họ phát hiện ra quyền ý của Tập Tiêu ngày càng nhanh và mạnh.
Toại Cổ Kim nói: “Khí tức này của gã rất mạnh mẽ”.
Diệp Quân gật đầu, Tập Tiêu lúc này đang đấm chỉ bằng một hơi thở, giống như một vận động viên vào thời điểm cuối cùng bắt đầu tăng tốc và chạy nước rút, một khi đến cuối, năng lượng sẽ được giải phóng.
Nếu quốc sư đó có thể cầm cự thì cục diện sẽ đảo ngược.
Nhưng rất nhanh, Diệp Quân cau mày nói: “Không đúng”.
Toại Cổ Kim cũng nhíu mày, ánh mắt của hai người đều dán chặt lên trên người Tập Tiêu, rất nhanh, hai người nhìn nhau một cái, đều có chút kinh hãi.
Ở phía xa, Phạn Thiên - người luôn bình tĩnh cũng cau mày lại.
Quyền ý của Tập Tiêu đang bắt đầu biến đổi!
Lúc này, tất cả mọi người đều chấn động.
Đánh đi đánh lại, quyền ý của Tập Tiêu lại biến đổi?
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Đây là nguồn gốc quyền ý của gã, khá giống với huyết mạch phong ma của ta...”
Càng đánh càng mạnh!
Căn bản sẽ không cạn kiệt... Ngược lại, đối thủ càng chống cự thì quyền ý sẽ càng mạnh, sau đó biến đổi...
Diệp Quân cười nói: “Vị huynh đệ này mạnh mẽ quá, khó trách mấy tù nhân đó lại sợ hãi gã như vậy”.
Vừa nói, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía người mặc cẩm bào cách đó không xa.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, người mặc cẩm bào hơi giật mình, sau đó lộ ra nụ cười hiền lành.
Diệp Quân thu hồi ánh mắt, giao tiếp bằng mắt với Toại Cổ Kim: “Tên này luôn bình tĩnh khi theo dõi hai người Tập Tiêu giao đấu, không có bất kỳ kinh ngạc hay chấn động...”
Toại Cổ Kim nói: “Nếu gã lựa chọn ở lại, vậy thì một là muốn báo đáp nhân tình của ngươi, hai là muốn chọn phe, ba chỉ là muốn quan sát quan sát, có thể nói gã có đủ ba thứ, cuối cùng gã làm gì thì phải tuỳ theo thực lực của chúng ta... có thể chèo kéo một chút, để tên đó đi đánh với chủ nhân của bút Đại Đạo”.
Diệp Quân kinh ngạc nhìn Toại Cổ Kim: “Đánh với chủ nhân bút Đại Đạo, không phải hơi quá đáng sao...?”
Toại Cổ Kim nói: “Kéo dài một lát cũng tốt”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có khi nào gã bị đánh chết không?”
Toại Cổ Kim nói: “Để gã thử xem?”
Diệp Quân im lặng một lúc, quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào, khi nhìn thấy Diệp Quân nhìn qua đây, người đàn ông mặc áo bào có chút hoài nghi nhưng vẫn mỉm cười hiền lành đáp lại...