Diệp Quân đi đến hỏi người thanh niên hiền hậu mặc áo gấm: “Huynh đài xưng hô thế nào?"
Đối phương đáp: “Mạc Sơn Hà”.
Hắn khen ngay: “Tên hay!"
Người thanh niên: “...”
Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Huynh đài ở lại là để báo ân lúc trước?"
Người thanh niên gật đầu: “Phải”.
Y thoáng dừng một chút, lại nói: “Ta quan sát trước đã”.
Diệp Quân: “Huynh thấy thực lực của Quốc sư và Tập Tiêu huynh thế nào?"
Người thanh niên nhìn nơi đang nổ ra giao tranh kia: “Rất mạnh”.
Diệp Quân: “So với huynh thì sao?"
Người thanh niên chỉ cười không đáp.
Diệp Quân biết chắc đây là cao thủ thì nở nụ cười: “Không giấu gì huynh, ta có một đối thủ rất mạnh, lát nữa sẽ xuất hiện, không biết huynh có thể giúp ta tranh thủ chút thời gian không?"
Người thanh niên xua tay lia lịa: “Ta không mạnh như huynh nghĩ đâu...”
Diệp Quân: “Ta không nhờ vả suông”.
Người thanh niên chần chừ: “Là sao? Ta chỉ tò mò thôi...”
Diệp Quân: “Chúng ta tìm nơi khác trước đi”.
Rồi đưa y vào trong tháp.
Sắc mặt Mạc Sơn Hà đọng lại.
Y rất muốn bình tĩnh nhưng lại không làm được trước vùng thời không đặc biệt này. Hai tay siết chặt, mặt mũi tràn ngập khiếp sợ.
Diệp Quân: “Huynh giúp ta đánh một trận, sau này huynh muốn tu luyện cứ vào đây”.
Mạc Sơn Hà không nói gì.
Diệp Quân bồi thêm: “Làm người quý ở lòng thành. Ta thừa nhận đối thủ của ta khá là mạnh, huynh hãy nghĩ cho kỹ”.
Sau một hồi im lặng, Mạc Sơn Hà lại hỏi: “So với Quốc sư thì sao?"
Diệp Quân: “Mạnh hơn một chút”.
Mạc Sơn Hà: “Chỉ tranh thủ thời gian thôi?"
Diệp Quân gật đầu: “Một ngày là được”.
Mạc Sơn Hà nhếch môi: “Ta biết kiếm tu đều là người thẳng tính, hào sảng. Được, Mạc Sơn Hà ta sẽ trở thành bằng hữu của huynh”.
Diệp Quân lại nhắc nhở: “Huynh phải biết, người nọ khá là mạnh đấy”.
Mạc Sơn Hà tự tin vô cùng: “Huynh yên tâm, ta không chắc có thể giết được đối phương, nhưng nếu chỉ là cầm chân thì không có gì khó cả”.
Diệp Quân gật gù: “Ta tin huynh, nếu phát hiện đánh không lại thì xin hãy tạm thời rút lui”.
"Ha ha”.
Mạc Sơn Hà cười phá lên: “Huynh cứ việc yên tâm.
Diệp Quân: “Vậy chúng ta ra ngoài xem”.
Rồi cả hai rời khỏi tháp.
Bên ngoài, Quốc sư vẫn còn đang đại chiến với Tập Tiêu. Diệp Quân quan sát mà đanh mặt.
Quyền thế của Tập Tiêu trở nên mạnh hơn, khí thế đã đạt đến độ đáng sợ của ngọn núi lửa mấy vạn năm chuẩn bị tuôn trào, quyền ý tuôn ra như muốn nghiền nát hết thảy.
Kiếm thế của hắn cũng chưa chắc đỡ được.
Càng đáng sợ hơn là Quốc sư lại có thể đối phó với Tập Tiêu như vậy.
Cho dù thân hình đã mờ đi, Quốc sư vẫn bất động trước quyền thế như vũ bão của Tập Tiêu, chặn lại tất cả.
Mạc Sơn Hà nói: “Họ đã đến giới hạn rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Giờ thì xem ai kiệt sức trước thôi”.
Hắn nhìn sang Mạc Sơn Hà: “Sao các huynh lại bị nhốt trong tù?"
Y cười khổ: “Vì mạo phạm vị kỳ nhân kia. Hầy, năm đó tuổi trẻ chưa trải sự đời, không đặt ai vào mắt, cuối cùng gặp phải khúc xương khó gặm. Tóm lại vẫn nên khiêm tốn thì hơn”.
Diệp Quân gật gù: “Huynh bây giờ cũng khiêm tốn lắm”.
"Thật à?"
Mạc Sơn Hà vui vẻ: “Ta kín tiếng thiệt hả?"
Diệp Quân: “...”
Mạc Sơn Hà cảm thán: “Chỉ có người từng gặp gian nan mới biết khiêm tốn đó”.
Diệp Quân cười cười: “Thật là sâu sắc”.
Mạc Sơn Hà cười khà khà rồi nhìn về phía Tập Tiêu: “Người kia lúc đầu cũng vì quá kiêu ngạo đấy thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Tính tình Tập huynh đúng là như vậy”.
Mạc Sơn Hà: “Nói thật, ta rất là phục y, bị nhốt bao năm mà vẫn không biết sợ”.
Diệp Quân nhìn Phạn Thiên và Đạo Tiêu đằng kia. Cả hai đang lẳng lặng quan sát trận chiến như đang chờ đợi gì.
Có tiếng nổ dữ dội vang lên. Khí thế của Tập Tiêu dâng lên ngùn ngụt, tung ra quyền đạo đánh bay Quốc sư đi mấy vạn trượng, làm thân thể gã đông cứng lại.
Mạc Sơn Hà lên tiếng: “Thân xác Đạo Hư của Quốc sư vỡ rồi”.