Diệp Thanh Thanh không nói dong dài, đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang màu xanh vạn trượng phóng thẳng tới chỗ chủ nhân bút Đại Đạo.
Một luồng kiếm này vừa phóng ra, thời không nơi bà ấy và chủ nhân bút Đại Đạo đang đứng vốn đã được khôi phục lại đột nhiên nổ tung!
Trường kiếm lướt qua, phá tan mọi thứ!
Đằng xa, chủ nhân bút Đại Đạo không hề sợ hãi, ông ta bước lên phía trước một bước, giơ tay đánh ra một quyền, vừa mới đánh, một sức mạnh Đại Đạo thần bí xuất hiện, trong nháy mắt đã trấn áp kiếm quang của Diệp Thanh Thanh cách đó vài bước chân.
Ánh mắt Diệp Thanh Thanh trở nên hung dữ, bà ấy đột nhiên bay lên trời, hai tay cầm kiếm chém một nhát về phía trước.
Soạt!
Một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên trong đất trời, ngay sau đó, sức mạnh Đại Đạo thần bí kia của chủ nhân bút Đại Đạo lại vỡ tan, trường kiếm lao thẳng tới chém về phía chủ nhân bút Đại Đạo, mà khi kiếm cách đầu chủ nhân bút Đại Đạo một đoạn, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên phóng ra từ cơ thể ông ta, chỉ trong nháy mắt, Diệp Thanh Thanh đã bị luồng sức mạnh này đánh bay về chỗ cũ.
Trong đất trời tràn ngập kiếm quang.
Đằng xa, quanh người chủ nhân bút Đại Đạo tỏa ra khí tức Đại Đạo cực kỳ kinh khủng.
Sức mạnh của luồng khí tức này đã vượt qua cảnh giới Phá Hư.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong sân đều hoảng sợ, đặc biệt là Mạc Sơn Hà kia, lúc này y mới phát hiện rằng, người này còn mạnh hơn y nghĩ!
Mẹ kiếp!
Mạc Sơn Hà không khỏi nhìn Diệp Quân cách đó không xa, trong đầy nghĩ con người Diệp Quân hơi không đứng đắn! Sau này chung sống phải cẩn thận hơn mới được!
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên, hắn chăm chú nhìn chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Thanh Thanh đằng xa, trực giác mách bảo hắn, chủ nhân bút Đại Đạo vẫn chưa dùng thực lực thật sự.
Người này che giấu quá kỹ!
Tính toán cũng rất kỹ!
Chuyện hôm nay không đúng lắm!
Vì sau khi thấy đám người Diệp Thanh Thanh cô cô xuất hiện, chủ nhân bút Đại Đạo này lại không hề hoảng hốt.
Chẳng lẽ đối phương đã đoán được từ trước rồi sao?
Bên cạnh hắn, Toại Cổ Kim dường như hiểu ý hắn, đột nhiên nói: “Chắc ông ta đã sớm đoán được rồi, ông ta còn có quân bài khác!”
Nói xong, cô ta nhíu mày.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không cần phải lo.”
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn chân trời, bình tĩnh nói: “Trưởng bối trong nhà đều ở đây, ta sợ cái gì!”
Toại Cổ Kim: “...”
Diệp Quân quả thật không sợ, những trưởng bối trong nhà đều không hề đơn giản.
Hắn đột nhiên phát hiện rằng, làm vua dựa dẫm hình như cũng rất thú vị!
Ngay tại lúc này, Nhị Nha không biết đã đến bên cạnh hắn từ lúc nào, Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lại không quan tâm tới hắn, mà đang đánh giá Toại Cổ Kim, sau đó còn sờ bụng Toại Cổ Kim: “Trai hay gái?”
Toại Cổ Kim: “...”
Tiểu Bạch cũng tò mò sờ bụng Toại Cổ Kim, đôi mắt to tròn lanh lợi tràn đầy hiếu kỳ.
Nhị Nha đột nhiên nói: “Nếu là con trai thì để nó theo ta, còn nếu là nữ thì để nó theo Tiểu Bạch, chúng ta sẽ dạy bảo nó, không cần đến Tháp gia đâu.”
Diệp Quân cười nói: “Ngươi muốn chơi phải không?”
Nhị Nha lắc đầu nguây nguẩy: “Không không, chúng ta sẽ dạy đứa bé thật tốt.”
Diệp Quân lắc đầu, ta tin ngươi mới lạ.
Nếu thật sự để đứa bé cho Nhị Nha và Tiểu Bạch, nhất định sẽ dạy ra một bá vương vô địch thiên hạ.
Lần này Nhị Nha và Tiểu Bạch có thể ra ngoài cũng không dễ dàng gì, họ đã cọ xát rất lâu, thảo luận một chút thì biết một chuyện, nếu thật sự muốn tự do tự tại, vô lo vô nghĩ thì chỉ có thể làm như Tháp gia, ra ngoài chăm con!
Nhìn xem, Tháp gia tự do tự tại biết bao?
Du ngoạn khắp nơi!
Phiêu du khắp chốn!
Cũng không ai thèm quan tâm...
Tháp gia: “...”
Toại Cổ Kim nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch trước mặt, nở một nụ cười, cô ta đưa tay ra định sờ Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại giơ móng vuốt lên chặn tay cô ta, nó trừng mắt nhìn, móng trái quơ quơ, không biết là có ý gì.
Toại Cổ Kim khẽ mỉm cười: “Sau này thân rồi thì có thể sờ ngươi phải không?”
Nghe vậy, Diệp Quân đột nhiên hoảng sợ: “Cô hiểu được ngôn ngữ của nó sao?”
Nhị Nha cũng hiếu kỳ nhìn Toại Cổ Kim.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Không phải là rất dễ hiểu sao?”
Diệp Quân hơi xấu hổ.
Hắn không ngờ Toại Cổ Kim này lại hiểu được ngôn ngữ của Tiểu Bạch.
Nhị Nha đột nhiên nói: “Tiểu Quân Tử, ta có một lời này, ngươi có muốn nghe không?”
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Ta có thể không nghe không?”
“Không thể!”
Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Thực lực của ngươi tăng lên rất chậm, ta quyết định tới đích thân dạy bảo ngươi, nhưng ông nội ngươi nhất định sẽ không đồng ý, thế nên, chuyện này ngươi phải nói với ông nội ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Diệp Quân: “...”
Nhị Nha tiếp tục nói: “Ông nội ngươi hiểu ngươi nhất, ngươi nói với ông ấy, ông ấy nhất định sẽ đồng ý, nếu không đồng ý thì ngươi cứ quỳ xuống cầu xin, sau đó bảo ngươi sau này không muốn mang họ Dương, mà sẽ mang họ Diệp, hơn nữa, đứa bé cũng phải họ Diệp...”
Tiểu Bạch nhìn Nhị Nha với ánh mắt không thể tin nổi, quơ móng nhỏ.
Nhị Nha đè móng vuốt của Tiểu Bạch xuống và nháy mắt với nó.