Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Không có gợi ý của thằng nhóc này, cô nương kia cũng không dám mang thai, càng không dám dùng chuyện đó để lợi dụng đứa bé này.”
Đồ lập tức cau mày.
Mộ Niệm Niệm nói: “Có phải không mong hắn trở nên xảo quyệt như vậy không?”
Đồ gật đầu.
Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu: “Ta lại cảm thấy không có gì không tốt, làm người, chỉ cần xứng đáng với lương tâm của mình là được, hơn nữa, mặc dù thằng nhóc này trông như có Tam Kiếm làm chỗ dựa vững chắc, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, chủ nhân bút Đại Đạo còn hi vọng hắn gặp khó khăn là gọi Tam Kiếm hơn cả chính hắn… Do đó, hắn chỉ có thể dốc toàn lực để kéo dài thời gian cho mình, hiển nhiên là không dựa vào thực lực được, cho nên chỉ có thể dựa vào mưu trí.”
Đồ nói: “Sẽ không mất đi ý định ban đầu chứ?”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Sẽ không.”
Đồ nhìn Diệp Quân: “Ý ngươi là, thằng nhóc này luôn giữ vững ý định ban đầu của mình?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Phải, hắn đang giữ vững ý định ban đầu và giới hạn của mình, ví dụ như hợp tác với Toại cô nương này, mặc dù bán thân thể mình đi, nhưng ta tin, giữa bọn họ chắc chắn còn có cơ sở tình cảm, cho dù không có cơ sở tình cảm, khẳng định cũng có cảm tình với nhau…”
Đồ bình tĩnh nói: “Cộng thêm hắn vốn đã háo sắc, cho nên, hắn làm thế thì trong lòng sẽ không có tí gánh nặng tâm lí nào, còn giới hạn, không thể có quá nhiều, một khi có quá nhiều, sẽ bị thiệt, không hòa trộn được, nhưng cũng không thể không có, vừa đạt tiêu chuẩn là được, đúng không?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Là lí lẽ này.”
Đồ nhìn Toại Cổ Kim: “Cô nương ấy thì sao?”
Ánh mắt Mộ Niệm Niệm rơi vào người Toại Cổ Kim, khẽ cười nói: “Thật ra thế gian rất khó có loại tình yêu thuần chất, tình yêu lí tưởng nhất của đa phần đàn ông là gì? Là cái loại mà cho dù hắn chẳng có gì, nhưng, phụ nữ vẫn quyết một lòng yêu hắn, không bỏ không rời khỏi hắn, chung tình không hai lòng; còn phụ nữ cũng vậy, tình yêu lí tưởng nhất của phụ nữ là, cho dù cô ta không có dáng người không có dung mạo cũng không có đầu óc, nhưng, lại có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền vừa chung tình yêu cô ta…”
Nói rồi, bà ấy khẽ lắc đầu: “Đều là những ảo tưởng không thực tế.”
Đồ im lặng.
Mộ Niệm Niệm nói tiếp: “Đàn ông yêu cái đẹp, đàn bà thích cái mạnh, đây là thiên tính, bọn họ ở cùng nhau, có cảm tình với nhau, nhưng, cơ sở của cảm tình này là hai người đều rất ưu tú, khi một người phụ nữ trưởng thành chọn đàn ông, không phải luôn ưu tiên suy nghĩ đối phương là người thế nào, mà là năng lực của hắn sao, có thể nuôi sống cả nhà không, có thể cáng đáng chịu trách nhiệm được không; còn khi một người đàn ông trưởng thành chọn vợ, sẽ luôn suy nghĩ trước xem người phụ nữ này có phải rất đẹp không, còn chuyện cô ta có biết chăm lo việc gì, tình cảm cá nhân…”
Nói rồi, bà ấy khẽ cười: “Chỉ có đa phần người trẻ mới đặt tình cảm lên hàng đầu.”
Đồ nhìn Diệp Quân và Toại Cổ Kim đứng ở nơi xa, rất rõ ràng, hai người này có cảm tình với nhau, nhưng, trong đó cũng có sự trao đổi lợi ích với nhau.
Đồ hơi lo lắng.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ngươi không cần lo cô nương này có tâm tư khác, vì cô nương này vô cùng thông minh, cô ta biết làm thế nào mới có lợi cho mình nhất, cô ta rất rõ, bây giờ cô ta không mưu cầu gì cả, sẽ có mọi thứ, nhưng dám có một tí toan tính và lợi dụng, vậy nhất định sẽ là bỏ mẹ giữ con.”
Đồ hơi kinh ngạc, bà ấy quay đầu nhìn Mộ Niệm Niệm.
Mộ Niệm Niệm nói: “Thật ra Tiểu Quân còn khó khăn hơn cha hắn, vì Thiên Mệnh cô nương chắc chắn còn bao dung với cha hắn hơn, nhưng thực ra sẽ không làm thế với Tiểu Quân, bà ấy đang giúp hắn, cũng là đang kiểm tra hắn, nếu tới cả người phụ nữ của mình mà hắn cũng không xử lí được, vậy thì sao hắn có thể tranh với chủ nhân bút Đại Đạo? Cho nên…”
Nói tới đây, bà ấy tạm dừng, lại nói: “Đương nhiên, loại tình huống đó chắc chắn sẽ không xảy ra, vì thằng nhóc này đủ thông minh, còn vị cô nương ấy cũng đủ khôn khéo, hai người minh mẫn ở với nhau, đều sẽ biết rõ nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì, hơn nữa, sau khi phụ nữ có con chắc chắn sẽ trở nên khác biệt, loại chuyện như Thần Nhất, cả vũ trụ này cũng ít thấy nữa là.”
Đồ gật đầu: “Chuyện tình cảm riêng tư của thằng nhóc này, chúng ta không quản, để tự hắn xử lí đi! Suy cho cùng, bây giờ thằng nhóc này cũng lớn thật rồi.”
Nói xong, bà ấy như nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn Mộ Niệm Niệm: “Mộ cô nương, nếu ngươi là thằng nhóc đấy, ngươi sẽ phá bàn cờ thế nào?”
Sau khi Mộ Niệm Niệm cân nhắc một lát, nói: “Rất khó, vì cho dù hắn làm thế nào, đều sẽ bị người ta lấy ra so sánh với cha và ông nội hắn, mà người ta thì luôn nhớ bạn cũ.”
Đồ đang muốn nói, Mộ Niệm Niệm lại bảo: “Đương nhiên, cái này chắc cũng khó, muốn đội vương miện, thì phải chịu được sức nặng của nó, hắn muốn đuổi theo thứ cao hơn, thì những cái này đều là thứ hắn phải trải qua, điều chúng ta có thể làm là khi hắn gặp khó khăn, đỡ hắn một cái, nhưng đường thì vẫn phải để hắn tự đi.”
Đồ cười nói: “Mộ cô nương, cả đời này, ngươi rất ít khi lộ mặt, vì sao vậy?”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Mỗi người đều sẽ trở thành quá khứ, trở thành lịch sử, cuối cùng bị quên lãng, ai cũng không thể là ngoại lệ, thản nhiên tiếp thu là được.”
Đồ nói: “Ta cảm thấy người của thời đại này sẽ không quên ngươi đâu.”
Mộ Niệm Niệm cười hỏi: “Vì sao?”
Đồ nói: “Nhớ mãi không quên, ắt phải có hưởng ứng.”