Diệp Quân đi đến nơi mà hắn chọn trên bản đồ, nơi mà hắn đang ở là một dãy núi hoang vắng không có một bóng người, có thể nói là đã cách xa phố thị phồn hoa, nhưng địa thế ở đây rất cao, nếu xây dựng thư viện trên đỉnh núi thì nhìn từ trên xuống có thể nhìn bao quát được hơn nửa thành Ung Nhung.
Hắn không định mở một tòa thư viện lớn ngay từ đầu. Thư viện quá lớn, không chỉ cần chi tiêu lớn mà hắn hiện giờ cũng không điều hành nổi, trước tiên mở một thư viện có quy mô không lớn lắm, sau đó lấy nó làm nền móng, từ từ phát triển lớn mạnh.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Sau khi xây dựng thư viện xong, ngươi định thuyết phục Tang Hàn đó làm Viện trưởng danh dự kiểu gì?”
Diệp Quân đáp: “Khó.”
Tiểu Tháp hỏi: “Vậy ngươi nói với lão già Tần kia là có thể thuyết phục được cô ta…”
Diệp Quân đáp: “Ta không nói như vậy thì ông ta sẽ không giúp ta.”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân nói: “Thái độ hiện nay của Tổng đốc đại nhân với ta là quan sát, nếu cô ta làm Viện trưởng danh dự vậy thì đồng nghĩa với việc cô ta có liên quan với thư viện một cách quang minh chính đại, đây chính là điều mà cô ta khó mà chấp nhận được, vậy nên…”
Nói đến đây, hắn ngừng lại, rồi nói tiếp: “Không sao, ta sẽ cố gắng thuyết phục cô ta.”
Hắn biết, nếu Tang Hàn không cho hắn chỗ đứng thì thư viện này của hắn sẽ rất khó để phát triển.
Ở bất kì nơi nào, nếu ngươi muốn lập nghiệp mà không có bất kì chỗ dựa nào thì thực sự khó như lên trời, tất cả những cái gọi là quy tắc ngầm đều có thể hại chết ngươi.
Vì vậy, hắn nhất định phải có được sự ủng hộ của Tang Hàn, hơn nữa không chỉ là ủng hộ bằng lời nói suông, mà phải là sự ủng hộ thực tế.
Nhưng đây là một vấn đề khó!
Một lát sau, hắn rời đi, vào trong thành đi dạo hồi lâu, khi trời gần tối mới quay về phủ Tổng đốc.
Sau khi đến phủ Tổng đốc, hắn tới phòng ghi chép, bởi vì có sự phân phó của Tang Hàn nên hắn có thể xem tất cả hồ sơ vụ án, những hồ sơ vụ án này đều là những chuyện lớn trước mắt xảy ra ở thành Ung Nhung, thực ra mấy cái này có phần giống với Trung thư tỉnh ở hoàng triều thế tục, tất cả vấn đề ở bên dưới đều sẽ gom lại đây, sau đó trải qua sự sàng lọc, tổng kết của người ở đây, cuối cùng mới báo cáo cho Tang Hàn.
Dù sao cô ta cũng là chủ nhân của thành Ung Nhung, không thể chuyện gì cũng tự mình giải quyết.
Chẳng bao lâu, Diệp Quân nhận được triệu kiến của Tang Hàn.
Trong điện, Tang Hàn ngồi trước bàn đọc sách, trên chiếc bàn đọc sách ở trước mặt cô ta có đặt một quyển trục màu vàng.
Diệp Quân biết, đó là thánh chỉ.
Tang Hàn đang phê duyệt tấu chương, Diệp Quân chỉ đành chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, Tang Hàn đặt bút xuống, rồi nói: “Chuyện thư viện thế nào rồi?”
Diệp Quân đáp: “Địa điểm đã chọn xong rồi, vài tháng nữa là có thể bắt đầu xây dựng.”
Tang Hàn nhìn hắn: “Có gặp phải vấn đề gì không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có.”
Tang Hàn gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Sau khi thư viện xây xong, cô có thể làm Viện trưởng danh dự được không?”
Hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện với người thông minh chỉ có một con đường duy nhất là thành thật.
Tang Hàn nhìn hắn: “Tại sao?”
Diệp Quân thành thật đáp: “Cô là Viện trưởng danh dự thì ta sẽ dễ dàng làm việc hơn.”
Tang Hàn nói: “Ngươi cũng rất thẳng thắn.”
Diệp Quân đáp: “Tổng đốc đại nhân có bằng lòng không?”
Tang Hàn nhìn hắn chằm chằm, cũng không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Ta sẽ xây dựng thư viện này thành đệ nhất thư viện của Đế Quốc, tốt hơn cả học viện Đế Đô hiện giờ của Đế Quốc.”
Tang Hàn hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Diệp Quân nói: “Lúc trước nhà ta có mở thư viện nên ta có kinh nghiệm.”
Dứt lời, hắn cũng cảm thấy lí do này có vẻ hơi cứng nhắc thế là bổ sung thêm: “Người nhà ta cũng sẽ ủng hộ ta.”
Tiểu Tháp: “…”
Tang Hàn có phần hiếu kì: “Người nhà ngươi là ai?”
Tất nhiên cô ta đã từng điều tra về Diệp Quân nhưng đáng tiếc, cho dù cô ta có dùng lực lượng tình báo mà cô ta nắm giữ được thì vẫn không thể điều tra ra được lai lịch của Diệp Quân.
Hắn thực sự giống như từ trên trời rơi xuống vậy.
Diệp Quan đáp: “Rất nhiều…”
Tang Hàn hỏi: “Ngươi xây dựng thư viện này là vì bản thân ngươi hay là vì ta, vì Đế Quốc?”
Diệp Quân đáp: “Vì chúng sinh ở khắp vũ trụ.”
Tang Hàn lắc đầu: “Lý do này không thuyết phục được ta.”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tổng đốc đại nhân, người bên dưới cần một vài cơ hội, mà như những gì ta nói lúc trước, cô cũng cần bồi dưỡng một nhóm nhân tài cho riêng mình…”
Tang Hàn nhìn hắn: “Nhưng ta không tin tưởng ngươi.”
Diệp Quân yên lặng.
Đối phương sắp ngả bài với hắn rồi.
Nhưng vấn đề là, hắn không có bài để ngửa với đối phương!
Bởi vì lời hắn nói, đối phương nhất định sẽ không tin… Nếu tin vậy chắc chắn sẽ ngay lập tức giết chết hắn.
Dù sao hắn và chủ nhân bút Đại Đạo đến đây, coi nơi này là chiến trường để tranh đạo.
Thấy Diệp Quân yên lặng, Tang Hàn bình tĩnh nói: “Đợi sau khi ngươi nghĩ kĩ rồi thì lại tới tìm ta, lui xuống đi.”
Diệp Quân còn muốn nói gì đó thì Tang Hàn lại nói tiếp: “Lui xuống đi.”
Diệp Quân liếc nhìn cô ta, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.