Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Chương 74: Trò chơi của riêng chúng ta



Từng mảnh kí ức được Jinna góp nhặt lại từ từ nhưng vẫn không có mảng kí ức nào liên quan về nàng, mặc dù vẫn biết kết quả vẫn là như vậy nhưng cứ cố gắng biết đâu một ngày sẽ nhớ lại thì sao.

"Sao rồi có gì mới trong kí ức cậu không?"

"Mình chẳng nhớ được gì cả, nhưng mình cá với cậu cô Nhã Uyên có liên quan đến mình"

Với Jinna nhóc con này chỉ mong Nhã Uyên sẽ là người yêu mình và là người mà trong mảng kí ức nửa kia mất đi đều mong là nàng.

"Nếu cậu nhớ ra thì tốt quá"

"Đúng rồi, nhưng sẽ không xa đâu mình sẽ nhớ mà"

"Được rồi"

"Tí tan học cậu rảnh không, cậu đi cùng mình sang nhà cô Nhã Uyên đi"

"Làm gì vậy?"

Không lẽ nói là vì thích nàng muốn ngày nào cũng được gặp nàng thì nghe mất giá quá nên đành lấy tạm một lí do cũng cho là logic.

"Mình sang hỏi xem cô có tài liệu cần photo cho lớp không"

"Ok dù sao mình cũng rảnh"

Hoàng Linh cũng mừng thầm vì Jinna đã chủ động hơn với Nhã Uyên để cho cả hai được chữa lành, thật sự thương Jinna 1 nhưng thương Nhã Uyên thì 10, bởi vì nàng dốc hết tâm can để yêu nhưng nhận lại là một mối tình dang dở, như thế ai mà chẳng đau lòng.Còn Nhã Uyên ở nhà chán nản chẳng biết phải làm sao, đang ngồi suy nghĩ xem cách nào để có thể hòa hợp với Jinna lần nữa.

"Phải làm sao đây, nếu em ấy nhớ lại có khi gia đình em ấy lại chẳng chấp nhận"

Bỗng có tiếng xe đậu trước nhà nàng, nghe tiếng liền nghĩ đến Jinna sẽ đến liền nhanh chân chạy ra xem.

*Chắc em ấy đến chơi*

Nhưng sự thật lúc nào cũng phũ phàng, người mà đến đậu xe trước cổng nhà nàng đó chính là bà Trịnh. Nàng thấy bà đứng ở cổng có chút đứng hình nhưng vẫn cố gắng đi ra mở cửa cho bà.

"Bác đến có việc gì không ạ?"

Mặt bà nghiêm ngặt không nở nụ cười và đi thẳng vào nhà như thể con gái bà đang trong căn nhà này vậy, chỉ đi thẳng vào và chẳng nói câu nào. Nhưng bà không thấy dấu hiệu con gái bà đang ở đây nên cơ mặt cũng giãn ra ít phút.

"Tôi đến xem con gái có qua nhà cô không?"



"Em ấy không nhớ cháu là ai thì làm sao qua đây ở được ạ?"

Bà ta cười khinh bỉ rồi tỏ ra phong thái đắc thắng.

"Thật ra việc con bé mất trí nhớ đáng lẽ do tôi gây ra, chỉ cần là hai người tách nhau ra thì việc gì tôi cũng làm"

Lúc này sự thật chỉ Nhã Uyên mới biết được, nàng không ngờ Jinna có một người mẹ có thể vì chuyện này mà có thể làm được cứ chuyện gì."Thì ra là bác đứng sau mọi chuyện"

"Giờ cô biết rồi đó, làm gì được tôi. Chỉ cần cô rời đi khỏi cuộc sống của con tôi thì tôi việc gì cũng làm"

"Tại sao bác không để em ấy hạnh phúc với lựa chọn của mình"

"Nó là người kế thừa vị trí chủ tịch của công ty, không thể để một việc gì có thể chen vào mà còn là mối quan hệ đồng giới như cô, tôi không muốn con tôi bị cô vấy bẩn"

"Bác không thể nào tách bọn con ra được, thật ra nếu muốn tốt cho em ấy thì bác không phải làm bằng cách này nhưng nếu bạn đã nói vậy thì con phải càng cố gắng để giành lại tình yêu của chúng con"

"Vậy cô nghèo đến mức, thiếu ăn đến mức phải dựa hơi Jinna để ăn bám giàu sang à"

"Bác nghĩ về con như vậy là bác sai rồi, nếu bây giờ gia đình em ấy có bình thường hay chẳng có tiền thì con vẫn chọn bên cạnh em ấy mà thôi"

Bà tức giận đến run người và rời đi trong sự tức giận ấy, còn Nhã Uyên ngã xuống ghế tức đến mức không thể kìm nén được nỗi đau này. Nàng không ngờ bà ấy lại là người làm ra mọi chuyện ấy.

Ngồi đấy được một lúc Jinna và Hoàng Linh đến, vì bà ấy rời đi nên cửa chẳng khóa Jinna vào bên trong nhà.

"Cô ơi bọn em đến ạ"

Nhã Uyên nghe được giọng quen thuộc của Jinna liền vội lau đi hai hàng nước mắt ấy và tỏ ra rằng mình đang ổn."Em đến làm gì?"

"Ờ...hai bọn em đến hỏi cô xem có cần in tài liệu cho các bạn không ấy"

"Không cần đâu, có gì tôi gửi qua mail cho em"

Nàng lạnh lùng như tạt gáo nước lạnh vào mặt cả hai vậy đấy, Jinna có chút buồn bã nhìn nàng.

"Cô sao vậy, có ai làm gì cô sao?"

"Không sao đâu, hai em về đi"



Mặc dù Jinna đến nàng vui lắm chứ, nhưng để nhóc con này không nghi ngờ về việc mẹ nhóc đã ghé đây nên nàng phải tỏ ra lạnh lùng như thế.

"À Jinna mình có chút việc về trước, cậu ở đây nha

Hoàng Linh nghĩ có thể là do mình làm kì đà nên nhanh chóng viện cớ rồi rời đi.

Jinna lúc này ngồi sát vào nàng, quay sang nhìn nàng như một thói quen khi ấy.

"Cô nè...thật ra em nghĩ cô có thể là người ở trong khoảng kí ức đẹp đẽ ấy của em"

"Em có nhớ hay không không phải việc của tôi, việc của em là giữ kẻ với tôi đi"

"Nhưng em nghĩ cô là người yêu em khi đấy"Jinna có vẻ lanh lợi hơn và chủ động hơn, và dường như đang hướng về nàng vậy.

"Em nói gì vậy, trí nhớ kém quá rồi sao"

"Không, em đang nói sự thật. Em và cô cùng chơi một trò chơi đi"

Vẻ mặt Jinna nghiêm túc hơn và chẳng đùa cợt nữa.

"Em và cô cùng chơi một trò chơi, cô có muốn chơi cùng em không"

"Về việc gì?"

"Việc của hai chúng ta"

"Em không chắc cô có phải là người trong kí ức đó không, nhưng em vẫn tin chắc đó là cô. Bây giờ em và cô quen nhau đi, quen nhau đến khi em nhớ lại. Nếu em nhớ lại người đó trong kí ức là cô thì em sẽ bù đắp hết những gì đã xảy ra với chúng ta, nhưng nếu người đó không phải cô thì đến lúc đó em sẽ có cách giải quyết"

Nàng nghe có vẻ hơi điên rồ và thật sự không thích vấn đề này, việc đem một mối tình ra như ván trò chơi thì không khác gì đem nó ra chơi đùa cả. Nhưng nàng đã biết được kết quả sẽ là nàng, nên nàng đã chấp nhận với việc này của Jinna đã đề nghị.

"Được thôi nếu em nói vậy thì tôi sẽ chơi với em ván này"

"Vậy cô có thể nào đồng ý làm người yêu em không?"

"Tôi đồng ý"Việc này chấp nhận cũng có lí do của nó, thứ nhất nàng muốn giành lại tình yêu của mình, thứ hai để nàng chứng minh được với bà Trịnh rằng việc bà làm không thể nào như ý bà được.

*Thật ra điều này xảy ra cũng vui, mình sẽ làm được mà. Mày làm được mà

Nhã Uyên*