Jinna vui mừng vì điều mình nghĩ và đã làm được nàng chấp nhận, quay sang nhìn nàng.
"Vậy từ nay cô hãy để em làm người yêu cô"
"Để tôi xem em làm được những gì"
Gương mặt nàng như đang cố gắng nhịn cười nhìn nhóc con này sẽ làm gì tiếp theo, cũng vui vì có thể trở lại với đúng danh phận của mình.
"Yeahhh vậy từ giờ em có bạn gái rồi, em thích cô lắm. Chỉ sợ cô không đồng ý thôi""Vậy tôi sẽ giúp em nhớ lại, nếu em nhớ lại thì em thực hiện đúng như lời em nói. Được chứ?"
"Dạ được người yêu"
Jinna lúc trước trầm tính lắm và cũng chẳng bao giờ thể hiện quá cảm xúc ra ngoài với nàng, nhưng bây giờ thì khác cảm xúc ấy được phô ra hết với Nhã Uyên, như cái cách là em là người yêu cô nên cô biết hết về em.
"Mà nè, tại sao em lại nghĩ tôi là người trong kí ức đó của em vậy?"
"Thật ra thì có lần ngoại khóa khi em giúp cô uống để kiếm mật thư, lúc đó kí ức em có hiện ra một người con gái như cô vậy. Em cảm nhận được rõ lắm, với lại ngay từ lúc em trở lại ngôi trường này và khi gặp cô thì em đã cảm nhận được sự thân quen giữa chúng ta"
Nàng nghe như thế có chút vui trong lòng, ít ra Jinna vẫn không phải quên sạch đi tất cả. Mà chỉ là quên đi một phần trong số đó và mất đi một phần kí ức về nàng, Nhã Uyên biết như vậy liền kéo nhóc con này vào trong lòng mình và vuốt tóc em ấy.
"Được rồi, giờ chúng ta đã là người yêu của nhau. Hãy để tôi giúp em nhớ lại, chúng ta bắt đầu trò chơi thôi nào"
Jinna thích thú với điều này, thật sự một phần Jinna nói với nàng như thế cũng chỉ để bên cạnh nàng nhiều hơn, vì thích nàng, thương nàng nên phải tìm được lí do để tỏ tình nàng. Còn việc nhớ lại mọi chuyện tới đâu nhóc sẽ tính tới đó.
"Này, từ giờ cô hãy để em đến ở với cô ha
"Còn gia đình em thì sao, ba mẹ em nữa làm sao họ đồng ý để em đến ở cùng với tôi""Hmm...hay là em sẽ đợi ba mẹ em đi công tác rồi em sẽ sang ở với cô ha
"Được thôi, tôi không muốn rắc rối đến đâu nhá"
Không phải vì nàng sợ mà nàng chỉ không muốn bà ấy làm lớn chuyện lên vì việc này, dù sao thì nên cẩn trọng sẽ tốt hơn.
Cả hai đứng đó cười nói cùng nhau như thể chưa có cuộc chia ly nào giữa họ cả, thật sự với hai người như có một sợi dây tơ hồng không thể tách rời. Dù có xa nhau nhưng không lâu sẽ tái hợp lại lần nữa, có lẽ họ sinh ra đã giành cho
nhau rồi.
"Giờ em phải về đây, tối nay em sang đón cô đi ăn nhá"
"Tôi biết quán này ngon lắm, để tối nay tôi chỉ em đi ha"
"Nhất trí"
Và rồi nàng tiễn Jinna ra rồi nhóc con ấy lướt đi một mạch về nhà, còn nàng lại đắm chìm trong sắc hồng vừa rồi vì đã hòa hợp lại một lần nữa với Jinna.
"Trước mắt cứ vậy đi, mình chịu được bản thân mình không phải dạng yếu đuối"
Thật ra để nói yếu đuối hay không chắc đám bạn của nàng biết rõ, cứ mạnh miệng như thế nhưng đụng chuyện lại khóc âm ỉ lên cơ.
Jinna trở về nhà, bà Trịnh cũng đã đến nhà từ lâu. Vừa ngồi vừa nói chuyện với đối tác của bà, Jinna bước vào phải làm gương mặt khá giả tạo với những người đối tác này."Jinna đây sao, dạo này lớn rồi xinh gái quá ta"
"Dạ bác quá lời ạ, con vẫn như thế thôi"
"Thế dạo này có yêu anh nào chưa, nếu chưa thì bác có con trai này. Chúng ta cùng hợp tác cho bọn trẻ để việc làm ăn cũng thuận lợi hơn"
"Da con..."
"Được rồi, bên chúng ta cứ cho hai nhóc làm quen trước đã rồi mình sẽ đi sâu vào vấn đề này sao"
Jinna định nói nhưng bà Trịnh biết tính con mình sẽ thốt ra những lời khiến đối tác bất ngờ nên đã chặn lại ngay lập tức.
"Con lên phòng đây ạ"
"Con mau ngồi xuống đây, chúng ta cùng bàn bạc dù sao sau này con cũng là người tiếp quản công ty và con cần biết những việc này"
Gương mặt Jinna dần trở nên chán nản, thật ra thì đã biết được sự thật về bà Trịnh nên Jinna thay đổi thái độ với bà rất nhiều. Trước đó nhóc con này rất nghe lời bà và thương bà nhưng quá nhiều chuyện khiến nó không còn tin tưởng bà và yêu bà như trước nữa.
"Thôi cứ để con bé lên phòng đi, sau này để cho Thế Dương chỉ lại con bé sau"
Thế Dương chính là con trai của ông ta, người mà ông ta cũng tự hào không kém.
Jinna bỏ lên phòng chẳng nói thêm câu nào nữa, bà Trịnh nhìn theo và để bụng, kiêu gì tí nữa hai mẹ con cũng sẽ combat với nhau thôi.
*Em về đến rồi, giờ em chuẩn bị đồ để chiều sang đón người yêu đi chơi nhá
*Được rồi nhóc con*
Đầu dây bên kia cứ cười tủm tỉm mãi thôi, biết là chuyện này có hơi điên rồ về vấn đề quay lại vì chưa biết Jinna sẽ nhớ ra người ấy. Nhưng vì nàng yêu em rất nhiều, yêu nhiều đến mức có thể bỏ mọi thứ để cùng đi với Jinna mà thôi.
Còn Jinna, có được người mình yêu nên trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Mặc dù có chuyện không vui khi nảy, nhưng nhóc con này lấy lại tinh thần rất nhanh.
"Cuối cùng người mình yêu cũng yêu mình, chỉ cần như thế là quá đủ với mình rôi"
Jinna bắt đầu soạn đồ để đi date với người yêu, chừng 15 phút sau bà Trịnh đã gõ cửa phòng của em.
"Vào đi"
"Lúc nảy sao con dám khó chịu như thế, rồi con định nói gì với bác ấy"
"Con chỉ muốn nói sự thật với bác ấy là con không thích con trai"
"Con..."
Bà có khựng lại vài phút, bà nghĩ Jinna đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao. Nếu biết như thế vậy mọi kế hoạch của bà cũng sẽ tan theo mây trời luôn.
"Con dám ăn nói với mẹ như vậy hả, con phải yêu người mà mẹ chọn""Không...hạnh phúc của con thì hãy để con nắm lấy nó"
"Nhưng con là người thừa kế công ty, con không được có vết nhơ nào trong đời cả"
"Ý mẹ bảo con thích con gái là một vết nhơ hay sao? Mẹ nói con gái của mẹ như thế à?"
"Me..."
"Nhưng tóm lại, con không được tự ý làm bất kì điều gì mẹ cho phép kể cả con quen cái người giáo viên kia"
Bà lỡ miệng nhưng cũng khiến Jinna nhót người, bây giờ cũng không tiện nói ra nên đành im lặng nghe theo ý bà vậy.
"Tùy mẹ, bây giờ mẹ ra ngoài con cần được nghỉ ngơi"
Bà rời đi trong lòng có chút thấp thỏm, không biết Jinna có nhớ ra được việc gì hay không. Việc bà quan tâm là Jinna có nhớ lại hay chưa để bà dễ thao túng và điều khiển, một khi Jinna nhớ lại thì khó lòng mà làm được.
*Mày cũng chỉ là con rối như chị hai mày thôi, nhưng ít ra Thục Nghi ngoan hơn mày*