Hãy Nói Em Đồng Ý

Chương 51: Tồn tại thứ gì giữa hai ta?





Đình Nhậm vội vã lái xe ra ngoại thành, nơi mà tòa biệt thự của tổ chức đang hoạt động.

Nghe nói tình hình của Bạch Liễu Khanh có chuyển biến xấu. Có lẽ cô ta đã bị nhiều chấn thương tâm lý rất nặng khi còn ở nước ngoài, được gây ra bởi người đàn ông bí ẩn cũng chính là bạn trai nhà giàu mà anh đã điều tra được.

Cánh cửa căn phòng ở tầng hầm mở ra, các bác sĩ đứng yên một bên, gương mặt không giấu được vẻ lo lắng.

"Đình tổng, cô ấy cần được đưa ra nước ngoài chữa trị. Chúng tôi không thể dám đảm bảo trước được điều gì. Hơn nữa cô ấy còn đang mang thai, sợ sẽ hại đến đứa trẻ."

Đình Nhậm làm sao không biết được điều này chứ. Cho dù Bạch Liễu Khanh đã bày mưu chia rẽ anh và Vân Kiều nhưng nể tình bạn cũ, hơn nữa cô ta vì có vấn đề về tâm lí nên mọi kế hoạch đều diễn ra hết sức vụng về, hầu như đều không làm gì được anh.

Có lẽ vừa tiêm một liều thuốc an thần nên cô ta mới có thể ngủ yên như thế. Nếu không chỉ toàn gặp ác mộng, có lẽ do những ám ảnh về người đàn ông bí ẩn đó mang lại.

"Sắp xếp ngày mai bí mật đưa cô ấy ra sân bay, phía Bạch gia tôi sẽ xử lí sau."

Dù miệng nói là giữ bí mật chuyện này nhưng lại cho người lan truyền tin tức này đi một cách vô cùng khéo léo, chủ yếu là muốn để những thông tin ấy mau chóng đến tai của một người.

Khách sạn Doris

Vương Hiên đã đến đây được một thời gian, việc buôn bán ở chợ đen đã tạm ngưng quá lâu. Mấy vị khách quen cứ hối thúc hàng liên tục làm hắn cảm thấy thật phiền phức.

Nhưng có vẻ như mục đích mà hắn lặn lội ngàn dặm sang đây cũng đã sắp đạt được. Ngày mai là có thể mang "bảo bối" cùng trở về rồi.

Hắn nở một nụ cười tà ác, uống cạn ly rượu đang cầm trên tay, tay còn lại không ngừng lướt xem những tấm ảnh chụp trong điện thoại.

Một người đàn ông nguy hiểm như vậy sao lại có thể có mục đích tốt đẹp gì.

Đình Nhậm quay về đến nhà đã là buổi chiều. Anh vừa bước vào cửa đã bị Từ quản gia chặn lại. Vẻ mặt ông ấy vô cùng nghiêm trọng.

"Có chuyện gì thế?"

Ông ấy nhìn lên trên lầu cũng khiến cho Đình Nhậm tò mò mà nhìn theo.

"Lục tiểu thư đã buồn cả buổi chiều hôm nay."

Nghe Từ quản gia kể lại việc Vân Kiều vào phòng thờ cúng rồi trở nên như vậy. Anh không nghĩ cô sẽ vì thương nhớ ông nội mà đau lòng đến như vậy.

"Được rồi, mọi người lo làm việc của mình đi."

Anh bước lên cầu thang, đến trước cửa phòng của cô, gõ vài tiếng.

"Vân Kiều, anh có thể vào được không?"

Không có tiếng đáp lại, Đình Nhậm ho nhẹ một cái rồi đẩy cửa vào.

Thì ra cô còn đang ngủ, đồ đạc cứ vứt lung tung trên giường. Chuyện gì đã khiến cho tâm trạng hôm nay của cô trở nên tệ như vậy?

Vốn đã muốn rời đi để cô yên tĩnh ngủ tiếp. Nhưng Đình Nhậm đã nhìn thấy phong thư cũ kĩ đó đang kẹp giữa quyển sách vẫn còn mở.

Anh chần chừ trong chốc lát rồi quyết định mở nó ra xem. Có lẽ làm như vậy sẽ không hay lắm, nhưng nếu biết được nguyên nhân khiến cho cô buồn thì sẽ có cách.

Đến cả một người bình tĩnh như Đình Nhậm khi đọc vào cũng không thể tin được. Ông nội anh lại chính là người giết chết cha mẹ nuôi của Vân Kiều?

"Tại sao lại như vậy được?"

Tuy Đình Nhậm không hề biết rõ mối quan hệ trước kia của ông ấy và gia đình của Vân Kiều cho đến cái ngày mà cô tự mình tìm đến đây.

Nhưng nếu chỉ là nhìn thấy một cuộc giao dịch phi pháp, đã truy đuổi và giết chết cha mẹ nuôi của cô ấy rồi thì hà cớ gì phải chỉ định cô ấy làm cháu dâu.

Bây giờ anh mới hiểu, Vân Kiều đang cảm thấy vô cùng khó xử vì anh. Cô thậm chí còn không biết cha mẹ ruột của mình hiện đang ở đâu, còn sống hay đã chết. Gia đình họ Lục cũng không còn một ai, lần lượt từng người ra đi.

"Anh... Đình Nhậm, sao anh lại vào đây?"

Cô giật mình thức giấc, khi mở mắt ra điều nhìn thấy đầu tiên lại là khuôn mặt người đàn ông này.

"Sao em lại sợ hãi anh như vậy?"

Vân Kiều nhìn thấy phong thư của mình đang nằm trên tay anh, cô đứng dậy muốn giật lại, nhưng với tầm vóc này thì điều đó là không thể.

"Trả cho tôi!"

"Xa cách quá... Vân Kiều, có phải em đang rất hận nhà họ Đình không? Bao gồm cả anh? Nói cho anh biết đi, giữa chúng ta có tồn tại một tình cảm gì không vậy?"

Từng câu, từng chữ của anh nói ra cô đều nghe rõ. Lúc này đây, Đình Nhậm cảm thấy mình bất lực, anh mỉm cười, nhưng nụ cười chua chát.

"Em phải đi tìm lại cha mẹ của mình và báo thù cho cha mẹ ruột."

Báo thù sao? Nhưng cô biết phải làm gì để khiến cho nhà họ Đình sụp đổ, khiến cho họ phải trả giá cho những gì mà Đình lão đã ra tay tàn độc với cha mẹ nuôi bây giờ? Ông ta cũng không còn trên đời này nữa, cô sẽ tìm ai để đòi món nợ này.

Đình Nhậm đặt lại lá thư lên bàn, im lặng đi về phòng mình. Cô nhìn theo, chỉ nghe đâu đó trong đầu mình vang lên ý nghĩ trả thù, không có Đình lão thì Đình Nhậm phải trả món nợ này...