Hãy Nói Em Đồng Ý

Chương 52: Pháo hoa





Bữa ăn tối hôm ấy thật ảm đạm. Cả anh và cô đều không rời khỏi phòng của mình.

Từ quản gia cùng mấy người giúp việc tuy không hiểu được thực hư mọi chuyện, nhưng cũng cảm nhận được mối quan hệ giữa hai người họ đang có những khoảng cách.

Chỉ trong vòng có một ngày thì điều gì đã khiến nó tồi tệ như vậy?

Hôm nay làm rất nhiều món ngon, đều là những món mà Đình Nhậm và Vân Kiều thích. Vậy mà...

Hơn mười một giờ khuya, xe của Đình lão gia tiến vào cổng.

Mọi người cứ nghĩ ông ấy sẽ không về nhà tối nay đâu. Vì dù sao Đình Nhậm cũng đã ngồi lại được vị trí của mình ở tập đoàn, ông ấy cũng yên tâm để đi du lịch đây đó cùng mấy người bạn rồi.

"Lão gia..."

"Lão Từ, hôm nay là tết dương lịch, đừng có làm bộ mặt ủ dột đó. Gọi hai đứa nó lên sân thượng đi."

Đình Khâm châm một điếu thuốc rồi đi lên sân thượng. Xem chừng hôm nay ông ấy đã uống hơi nhiều, giọng nói khàn đặc mang vài phần nặng nề.

Truyền thống của nhà họ Đình là vậy. Đón những ngày lễ lớn sẽ lên sân thượng của dinh thự để ngắm pháo hoa của thành phố được bắn vào lúc nửa đêm. Mọi người sẽ cùng nhau ăn bánh và uống trà và nhận lời chúc tốt đẹp của nhau.

Nhưng đó là chuyện từ khi mẹ Đình Nhậm còn sống. Bà ấy không còn nữa, mọi năm lễ tết gì cũng chỉ có hai cha con họ và Đình lão. Càng lớn, Đình Nhậm càng trở nên trầm tính hơn. Ngồi quây quần bên nhau cũng chỉ là cuộc nói chuyện giữa ba người đàn ông của ba thế hệ.

Đình Khâm biết chứ, biết mọi thứ bao gồm quá khứ của cha mình. Nhưng có lẽ Đình Liêm chê ông hèn nhát, không có tố chất của một con sói đầu đàn, chỉ có thể đứng vững trên thương trường, ngoài ánh sáng.

Ngược lại, đứa con trai Đình Nhậm này lại thừa hưởng được trí tuệ nhạy bén và bản lĩnh của ông nội. Mắt nhìn người của ông ấy cũng thật xuất sắc.

Chỉ là Đình Liêm chưa bao giờ đưa Đình Khâm đến tổ chức LH. Ông cũng chẳng buồn tò mò vì không thấy hứng thú. Bây giờ thằng nhóc Đình Nhậm cũng đã lớn, ông không quản nữa. Thứ duy nhất mà ông tiếc và nhớ nhung không dứt chính là mẹ của Đình Nhậm... Bà ấy đã mất vì bệnh nặng...

Vân Kiều và Đình Nhậm miễn cưỡng lên sân thượng theo lời của Đình Khâm. Có lẽ cả hai đều không muốn cho ông biết chuyện gì đã xảy ra. Mới sáng nay thôi, cô và anh còn hạnh phúc nắm tay nhau cùng tiến vào bữa tiệc trước biết bao ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người trong công ty, vậy mà bây giờ mỗi người đều không thể đối diện với nhau.

"Hai đứa sao thế? Mau ngồi đi."

Một bàn tiệc nhỏ bày nhiều bánh kẹo và trà, xung quanh tỏa ra hương thơm từ những chậu hoa nguyệt quế, vốn là loài hoa mà người mẹ quá cố của Đình Nhậm rất thích...

"Đình Nhậm à, từ ngày mai chăm lo cho Đình Thị thật tốt."

Nghe ông ấy nói vậy là cũng đủ hiểu, có lẽ thời gian tới Đình Khâm sẽ sang nước ngoài, ở trang trại thuộc sở hữu của gia tộc để nghỉ dưỡng.

"Vâng."

Đình Nhậm gật đầu. Anh nhìn sang Vân Kiều, hai mắt cô có hơi sưng. Chỉ là dùng tóc mái che lại, người ngồi đối diện như Đình Khâm chắc chắn không thể nhìn thấy. Chỉ có Đình Nhậm nhìn nghiêng từ góc bên này mới có thể phát hiện ra được.

"Em... Ăn thử bánh này đi, nó rất ngon..."

Anh lấy cho cô một miếng bánh táo đỏ đặt vào đĩa. Vân Kiều không dám ngẩng mặt lên, sợ Đình lão gia sẽ biết cô vừa mới khóc đến sưng cả mắt. Chỉ thầm cảm ơn Đình Nhậm vì đã làm cô bớt gượng gạo.

"Cảm ơn anh."

Cô chỉ biết im lặng múc từng thìa bánh, chậm rãi ăn hết. Anh càng đối xử tốt với cô, Vân Kiều càng cảm thấy đau lòng. Cô yêu anh, nhưng không thể trả lời câu hỏi đó...

Nhớ lại tình cảnh của hai người lúc nãy, dường như đã có một giọt nước mắt vô thức mà rơi xuống ngay đĩa bánh, rồi biến mất mà không ai kịp nhìn thấy được...

"Xa cách quá... Vân Kiều, có phải em đang rất hận nhà họ Đình không? Bao gồm cả anh? Nói cho anh biết đi, giữa chúng ta có tồn tại một tình cảm gì không vậy?"

...

Từng câu từng chữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Đình Nhậm cũng không kém gì Vân Kiều, biết được sự thật này đúng là khiến anh đau lòng.

Có thể anh ấy sẽ không màng đến quá khứ mà cùng cô bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ yêu thương cô vô điều kiện. Nhưng còn Vân Kiều, những mất mát đó trong quá khứ đều là bản thân cô gánh chịu. Số phận ngay từ khi mới sinh ra đã bị ông nội của anh làm thay đổi hoàn toàn. Đây là điều mà cô không dám nghĩ đến nhất, chính là liệu một ngày nào đó, Đình Nhậm cũng sẽ giống như cô, cũng sẽ tìm được một bức thư của Đình Liêm để lại, ông ấy muốn anh tự tay giết cô, cũng như là để hoàn thành cho việc đuổi cùng giết tận người vô tội mà năm xưa ông ấy bỏ lỡ... Liệu anh có làm không?

Đình Khâm có vẻ hơi say, ông không nói gì cả, chỉ ngồi lẳng lặng hút thuốc, ngắm nhìn bầu trời đêm.

Cho tới khi một âm thanh lớn vang lên, ánh sáng như cắt ngang cả bầu trời. Từng đợt pháo hoa vút lên cao rồi bừng nở như những bông hoa khổng lồ, rực rỡ nhiều màu sắc.

Bên dưới nhà, có tiếng những người giúp việc vui vẻ reo hò, ôm nhau chúc mừng. Trên sân thượng, có ba người cùng ngắm pháo hoa nhưng trong lòng đều nổi sóng.

Thi thoảng anh liếc nhìn sang phía cô, đôi mắt ấy đã đẫm lệ, nhưng chỉ chực trào không thể nào rơi xuống được.

Cô cũng nhìn trộm anh, chỉ là không thể nhìn tới được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, chỉ thấy dáng người cao lớn ấy thật cô độc...