Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 51: Chương 51




“Hồ ly ngốc!”
“Sao nè...”
“Tại sao lại luôn đối xử tốt với ta như vậy?”
“Vì nàng là tiểu bảo bối của ta nha!”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“A... Từ khi ta được sinh ra, Hồ Vương nói số mệnh của ta đã được định sẵn là phải bảo hộ cho một người rồi, phải tìm người ta báo ân.”
“Là ai vậy?”
“Ngay lúc ta gặp nàng ta đã biết đó là nàng rồi.”
“Nếu như... ta không phải?”
“Thì nàng vẫn là tiểu bảo bối của ta thôi, còn báo ân gì đó, ta không quản.”
“...”
“Ta lạnh.”
“Vậy ta biến về nguyên hình giúp nàng ủ ấm.”
“Lông của ngươi chọc vào mũi ta.”
“... Ta... ta cạo lông đuôi đi là được đúng không...?”
“...”
“Hồ ly ngốc!”
***
“Nàng ta tên là Hải Kỳ, từ nay là Huyền Vũ Đường chủ, cũng là thầy thuốc cho chúng ta. Còn đây chính là tiểu bảo bối Vương Nhi của ta~”
“Bái kiến Vương cô nương.”
Nữ tử dịu dàng nhưng không có nửa điểm yếu đuối đó được Tiếu mang về trong một ngày thu lành lạnh. Không khoa trương cầu kỳ, nàng ta chỉ khoác lên một thân lam y, búi tóc cài lỏng một cây mộc trâm, giản dị cũng không kém phần tao nhã.
Ta đánh rơi ly trà trong tay.
“Ai ya! Tiểu bảo bối có bị nước nóng văng trúng không!”
“Không. Ta không sao...”
“Tiểu bảo bối...?”

“Ta mệt rồi! Ta phải ngủ, hai người ra ngoài trước đi!”
“A... Nhưng...”
Tìm cớ đẩy hai nàng ra khỏi phòng, ta đóng chặt cánh cửa nhằm che dấu sự bối rối và khẩn trương đang quấn lấy mình.
Nữ tử đó...
Giống hệt nữ tử ở ta đã thấy tại núi Thiên Hồ!
Xa xa truyền lại tiếng nói của các nàng,
“Tiểu bảo bối hôm nay thật lạ...”
“Có lẽ nàng không được khỏe, để lần sau ta sẽ xem bệnh cho nàng.”
“Cũng được. Di... Tiểu Vân Nhi lại nghịch ngợm ở đâu về vậy?”
“Tiểu hồ ly bốn đuôi thật đáng yêu.”
“Ừ..? Ngoài tiểu bảo bối ra, tiểu Vân Nhi cũng chưa có từng thân thiết với ai như vậy. Ngươi quả nhiên là đặc biệt.”
“Vậy sao? Haha... Vậy thì chứng tỏ ta cùng tiểu hồ ly này có duyên rồi.”
“Ngô ngô...”
Tiếng nói chuyện ngoài cửa xa dần. Nắm tay vô thức siết càng chặt, ta cố gắng áp chế nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lồng ngực xuống.
Chỉ là trùng hợp thôi phải không? Nữ tử đó chỉ là trùng hợp giống với người kia, trùng hợp có khí chất của người kia, lại trùng hợp được tiểu Vân Nhi yêu thích thôi... Phải không?
Từ lâu ta đã nhìn ra Tiếu cùng tiểu Vân Nhi, và cả Thiên Hồ kia có mối liên kết nào đó. Chỉ là trùng hợp thôi phải không...
Nếu như...
‘Người kia’ là nàng.
Vậy,
Ta là ai?
***
“Đùi gà này cho ngươi.”
“Tạ Thần tôn.”
“A! Ta cũng muốn đùi gà!”
“A Hồng, ngoan ngoãn ăn cơm của ngươi đi.”

“Nhỏ mọn!”
“Ta cũng chưa có được Thần tôn gắp đồ ăn cho đâu.”
“Tiểu Bạch, ngươi rảnh rỗi muốn gây sự với ta sao!?”
“Tiểu bảo bối sao lại không ăn nha?”
“...”
“Vương Nhi tỷ tỷ ăn nấm hương nè!”
“A Bạch! Ai cho ngươi gắp đồ ăn cho tiểu bảo bối! Chỉ có ta mới được gắp cho nàng biết chưa! Tiểu bảo bối ăn chút rau cuốn nè .”
“Ngô ngô...”
“Á! Tiểu Vân Nhi trộm cánh gà của ta!”
“A Hồng, không được bắt nạt tiểu Vân Nhi.”
“Vương Nhi tỷ tỷ...”
“Ngô ~”
“Ngươi ăn nhiều một chút.”
“Tạ Thần tôn.”
“...”
“...”
“...”
“Ngô ~”
“Ta nghe có mùi dấm chua...”
“Tiểu Bạch! Không được nói lung tung!”
“Ta no rồi.”
“Vương Nhi tỷ tỷ!!!”
“Tiểu bảo bối sao lại ăn ít vậy!? Nàng ăn thêm một chút đi nha! Ăn thêm chân giò heo nàng thích này…”

“Đừng có theo ta!!!”
“A…”
“Oa…”
“Aiya~”
“…”
“Ngô~”
“Tiểu bảo bối…”
“Ta mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi, các ngươi từ từ ăn đi.”
“Tiểu bảo bối…”
...
Lần đầu tiên chứng kiến Tiếu chủ động quan tâm tới một người khác ngoài ta. Tâm trạng sao? Thật khó chịu...
***
“Vương cô nương, xin dừng bước!”
“Ngô~”
Tiểu Vân Nhi trượt khỏi tay ta chạy tới chân Hải Kỳ, để lại sự trống rỗng không thể lí giải. Ta ngây ngẩn nhìn đôi tay trống không cho tới khi vạt váy lam nhạt xuất hiện trong tầm mắt. Nhìn lên, tiểu Vân Nhi đang thập phần hưởng thụ cọ tới lui trong lòng nàng.
Ngay đến Tiếu cũng không thể chạm được vào tiểu hồ ly kia... Trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát, ta cụp mắt không để ý tới ánh mắt thăm dò Hải Kỳ đang hướng tới ta.
“Nghe nói người ra lệnh diệt Độc cốc chính là Vương cô nương?”
“Phải.”
“Có thể cho ta biết lý do không?”
“Chỉ là vừa hay Thần Giáo lại đang thiếu người chữa bệnh cho giáo chúng mà thôi. Nhiều thầy thuốc như vậy suốt ngày chỉ trốn ở một nơi mà không đi chữa bệnh cứu người, không phải là quá lãng phí hay sao? Hay là, đối đãi của bản giáo với Huyền Vũ Đường, Độc Vương cảm thấy không được ổn thỏa?”
“Không có.”
“À…Ta nhớ, Tiên nhiệm Độc Vương của Độc cốc, hình như là một lão thái bà xấu xí, không bao giờ gặp mặt người lạ thì phải?”
“… Đó là sư phụ ta.”
“Vậy ta có may mắn gặp mặt Độc Vương tân nhiệm rồi? Quả là rất vinh hạnh...”
“Độc cốc đã không còn tồn tại nữa, cái danh ‘Độc Vương’ cũng chỉ còn là hữu danh vô thực mà thôi, cô nương cần gì phải…”
“Ta chẳng qua chỉ muốn bày tỏ cảm khái, cũng mong Hải cô nương nhớ rằng, bản thân bây giờ đã là người của Thần giáo, không phải Độc cốc. Độc Vương cứ an ổn mà làm chức Đường chủ đi thôi, không nên có tâm tư gì nữa.” Ta xoay bước rời khỏi nàng, bỏ qua ánh mắt không cam lòng đang đốt bỏng gáy ta, khẽ quay đầu, ta để lại cho nàng một nự cười nhạt. “Vả lại… túi da của cô nương thực sự rất đẹp. Thật tốt chưa có ai đụng đến nó… Tiểu Vân Nhi, đi nào.”
Tiểu Vân Nhi tuy rằng thập phần không nỡ rời nàng, nhưng chung quy nó vẫn còn một chút nghe lời ta, thật ủ rũ mà trượt khỏi tay Hải Kỳ, chạy tới bên ta.
Kẻ bắt cóc ta ngày đó, theo tin tức A Bạch thu thập được chính là Độc Vương đời thứ hai sáu… Đời thứ hai sáu sao? Nực cười, thực ra đó là một con Xà Yêu cứ trăm năm lại đổi túi da một lần. Nếu như ngày đó nó không gặp chúng ta...
Vậy Độc Vương đời thứ hai bảy này, sớm đã thành túi da mới...

Nếu nàng trở thành túi da bị Xà tinh chiếm lấy... chắc là rất tốt...
Ta bỗng giật mình với chính ta... Cái này…
Là cảm giác đố kị sao?
***
Sinh ý của Thần giáo, ngoài mấy thứ đồ đạc do giáo chúng mang về từ ‘nhà cũ’ ra, chủ yếu vẫn dựa vào bảo tiêu trên sông và vài mẫu ruộng phía sau núi ta cho người khai khẩn. Tính ra để nuôi sống hơn năm ngàn giáo đồ vẫn còn đủ dùng. Nhưng mà mấy tháng nay mưa úng khá nhiều, mấy mẫu ruộng không thu hoạch được gì, xem ra phải tìm mua lương thực bên ngoài…
“Có thể cho ta gặp Thần tôn hay không ?” Là Hải Kỳ, ta nâng mắt khỏi sổ sách, nàng ta xem ra vừa đi hái dược liệu về, trên vai vẫn còn đeo giỏ đầy cây thuốc. Vừa mới trở về đã tìm Tiếu gấp như vậy?
“Nàng không có ở chỗ ta.”
“Vậy sao? Vậy ta biết nàng ở đâu rồi.”
Ta khẽ nhăn mày, dạo gần đây Tiếu thường xuyên biến đi đâu đó, không còn bám dính lấy ta như trước nữa. Theo như Hải Kỳ nói kia, nàng biết chỗ Tiếu thường hay lui tới sao?
Nhịn nỗi bất mãn đang muốn dâng trào trong ngực xuống, ta chỉ có thể vờ như không quan tâm. Ta và Tiếu, ngay từ khi bắt đầu cũng đâu có xác định là quan hệ gì không phải sao? Huống hồ, nếu như người mà đời này Tiếu phải bảo hộ không phải ta. Thì chính là nửa điểm quan hệ kia cũng không còn.
Nhìn vạt áo lam biến mất sau ô cửa, ta cũng chẳng hiểu được tư vị trong lòng hiện là vị gì…
Câu nói ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ tiếc, nàng không muốn quản, lại có thể không quản sao?
***
Càng ngày ta càng cảm thấy mình như một người thừa.
Chuyện trong Giáo, trừ bỏ chuyện của Thanh Long Đường do ta quản lý, các Đường khác ngày càng hoạt động độc lập.
Chu Tước Đường bắt đầu chỉnh lý quân đội theo mô hình mà Hải Kỳ bày bố, trang bị đều được Huyền Vũ đường nghiên cứu chế tạo. A Hồng vốn ngay thẳng lại ham vui, dưới sự hướng dẫn của Hải Kỳ ngày càng thành thục, lại ngày càng ham mê bày binh bố trận. Người của Chu tước Đường dưới tay nàng bị quay tới tối tăm mặt mày, bệnh xá của Huyền Vũ Đường không ngày nào không chật kín người của Chu Tước Đường...
Bạch Hổ Đường ngoài sáng là nhà lao cùng nơi xử phạt kẻ có tội, vẫn cứ nhàn tản như trước. Còn trong bóng tối là đội Ảnh chuyên đi thu thập tin tức do A Bạch quản lý, cũng chẳng mấy khi có việc để làm. A Bạch gần đây hình thành thói quen mới, đó là ngủ nướng. Có khi vài ngày ta mới thấy nàng xuất hiện một lần.
Còn Huyền Vũ Đường, không nghi ngờ gì chính là Đường bận rộn nhất cũng lập được nhiều uy vọng nhất. Mặc dù chỉ đi vào hoạt động chính thức kể từ khi Hải Kỳ làm Đường chủ, nhưng hoạt động của Thần giáo, hơn phân nửa đã bị lệ thuộc vào Huyền Vũ Đường rồi.
A Hồng cùng A Bạch cũng không còn mấy khi tìm tới ta, những bữa cơm trước đây luôn có ta, Tiếu cùng các nàng, giờ lại chỉ còn ta cùng tiểu Vân Nhi ngồi nhìn thức ăn dần lạnh.
Còn Tiếu sao?
Ta đau lòng mà trả lời rằng, ta không biết.
Dù nàng vẫn luôn ôn nhu với ta, vẫn luôn nghe lời ta, nhưng thời gian nàng dành cho ta... rất ít.
Nàng không còn tìm cách leo lên giường ta mỗi đêm đi ngủ, cũng không thình lình ôm lấy ta mỗi khi ta xử lý công vụ. Dạo gần đây ta thường nhớ nhung dáng vẻ nàng trong lốt hồ ly, đôi con ngươi tím nhạt híp dài hưởng thụ ta vuốt ve mỗi khi chúng ta nằm sưởi nắng. Ngẫm lại, đã bao lâu rồi ta không thấy dáng vẻ hồ ly của nàng nữa?

Ta buông bỏ luôn hết thảy mọi việc trong giáo, ngày ngày lười biếng hưởng thụ uống trà vẽ tranh, thi thoảng lại dẫn tiểu Vân Nhi ra khỏi Thần cung tản bộ.
Những việc trong giáo cũng đâu có ý nghĩa gì khi chính ta cũng chẳng cần tới?
Người ta nói thứ mất đi rồi mới biết nó quan trọng. Vậy chỉ cần tìm thứ khác quan trọng hơn nó bù vào là được không phải sao?
Ít nhất thì ta cũng không phải lo lắng ngày nào đó ta sẽ bị Tiếu ăn mất!