Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 52: Chương 52




“Ngươi tên là Tiếu mà lại chẳng bao giờ cười.”
“Di... Cười là như thế nào? Tiểu bảo bối cũng cười cho ta coi đi!”
“...”
“A... Là như vậy sao...”
“Không giống!”
“A... nhưng ta làm giống nàng mà...”
“Không phải không phải!”
“A... vậy phải làm sao nha... A! Đừng bỏ đi mà!”
“...”
“Vậy ta phải làm sao… Ta thực sự không biết làm sao để cười…”
“Chỉ cần nghĩ tới chuyện gì đó thật vui vẻ là có thể cười được rồi!”
“Vậy sao! Vậy ta sẽ luôn luôn nghĩ tới mỗi lúc tiểu bảo bối ở cùng ta!”
Từ sau đó, trên cánh môi tuyệt đẹp của Tiếu luôn luôn chỉ có ý cười.
***
“Vương cô nương, xin người hãy rời xa Thần tôn đi!”
A

~Lời thoại thật là quen.
Ta lười biếng đặt cuốn thoại bản xuống bàn trà, cũng chậm chạp nhấp một ngụm Hỏa Thanh, nước trà trong xanh như ngọc lại thơm ngát như hoa, mùi vị cũng thật ngọt ngào. Lại nói tới thoại bản ta đang đọc, một vị tú tài sau khi đỗ Tân bảng được chỉ hôn cùng con gái thừa tướng, thanh mai của hắn tới cửa tìm, không gặp được trúc mã nhưng được tân nương tử của hắn yêu cầu rời đi.
Ha...
Chỉ là tân nương kia không được khách khí như vị trước mặt ta này.
“Hải Kỳ Đường chủ, nói muốn ta rời đi, là rời đi đâu đây? Chẳng lẽ ngài ngại ta ăn bám, sẽ làm gánh nặng cho bản giáo sao?”
“Cô nương biết là ta không có ý này.”
Ta híp mắt, hai năm nàng tới đây, mặc dù bề ngoài nàng ra vẻ khách khí, nhưng chưa bao giờ nàng để ta vào trong mắt. Hay là nói, ta cũng gần như kẻ thù diệt môn của nàng, nàng nhìn thấy ta liền gai mắt. Vẫn còn xưng hô ‘cô nương’ đã là khách sáo lắm rồi.
“Muốn ta đi, vậy cũng phải hỏi xem Thần tôn có đồng ý hay không. Haizz. Ta là do ngài nhặt về, ngài không muốn, ta làm sao rời? Khiến Thần tôn nổi giận, ta e cô nương cũng biết rõ hậu quả…” Điều duy nhất từ trước đến nay có thể làm Tiếu nổi giận chỉ có liên quan đến ta mà thôi. Mà một khi nàng nổi giận thì… Máu chảy thành sông cũng không quá.
“Chẳng lẽ cô nương không biết mình chính là nguyên nhân khiến Thần tôn khổ sở hay sao?”
Trong lòng ta động một chút, nàng, có hay không khổ sở, ta làm sao mà nhìn ra đây?
Hai năm này, ta buông bỏ mọi trách nhiệm trong giáo, chỉ tập trung chăm sóc cho tiểu Vân Nhi. Tiểu hồ ly kia từ một năm trước đột nhiên rơi vào hôn mê, cả ta và Tiếu đều làm mọi cách cũng không làm nàng tỉnh lại được. Dần dà, Tiếu cũng không tới chỗ ta nữa, nàng thường xuyên xuất cung, chỉ thi thoảng nàng mới trở về, nhưng dù có trở về cũng lại tới Huyền Vũ Đường trước tiên.
Ta không thể làm gì hơn, chỉ có thể ngày ngày nghe ngóng nàng ở đâu rồi cho qua, bận rộn với tiểu Vân Nhi. Thứ không thuộc về ta thì cho dù có cưỡng cầu cũng sẽ không phải của ta. Cho dù đã có ý định rời khỏi Thần giáo từ lâu, nhưng ta vẫn ép bản thân ở lại, chỉ vì duy nhất lý do tìm cách làm cho tiểu Vân Nhi tỉnh lại mà thôi.
Không có Tiếu, ta không là gì cả.
Không có Thần Giáo, ta khó có thể cứu tỉnh được tiểu Vân Nhi. Dù rằng, tiểu Vân Nhi có lẽ cũng không thuộc về ta...
Nhờ mạng lưới tình báo từ A Bạch, ta đã nắm được hầu hết vị trí của các loại linh đan diệu dược trong võ lâm. Chỉ cần là loại có thể cải tử hoàn sinh hay giải bách độc ta đều cho tìm kiếm một lượt.
Võ lâm vì thế mà dấy lên một màn gió tanh mưa máu.

Bảo vật, xưa nay khó gặp, không chỉ bởi vì trân quý khó cầu, mà còn bởi muốn cầu cũng phải xem xem ai đang sở hữu nó. Cố nhiên, hầu hết những thần dược hay thần thảo gì gì đó đều lại là bảo vật trấn môn của các đại môn phái trong võ lâm.
Ta vốn chỉ muốn âm thầm mượn dùng, cũng chẳng ngờ những mục tiêu đó chỉ cần ta ra quyết định ghé thăm, Tiếu lại luôn nhanh hơn ta một bước mà tới cướp của bọn họ!
Đúng vậy. Chính là cướp!
Hiện trường khi ta tới nơi luôn luôn là nhà cửa phiêu đổ, máu me tung tóe, tiêu điều tới mức không còn một bóng người.
Sau đó sao? Hôm sau sẽ có thêm một lượng nhân lực không nhỏ bổ sung vào Chu tước Đường. Và bên cạnh giường ta là món bảo vật ta muốn có.
Còn Tiếu, thủy chung cũng sẽ không xuất hiện.
Cũng vi thế mà giang hồ ngày càng căm phẫn Thần giáo.
“Khổ hay không khổ, ngươi không phải cá, há có thể biết cá bơi trong nước có thoải mái hay không?” Nếu nàng thống khổ vì ta, cũng là do chính nàng đã chọn, ta còn có thể làm gì đây?
....
Hải Kỳ đi rồi, ta lại tiếp tục lười biếng xem thoại bản của ta. Nói Tiếu không muốn ta đi, chỉ là cái cớ. Ngươi không phải cá, ta cũng không phải Tiếu, làm sao biết nàng có muốn hay không? Chỉ là, ta vẫn còn dây dưa một sợi tơ chưa dứt, vì bốn năm chúng ta ở bên nhau, có lẽ nàng sẽ không tuyệt tình mà đuổi ta đi?
Nhiều lúc ta tự giễu bản thân thật hèn mọn, nhưng biết làm sao được đây. Nàng đã nói, đời này sẽ chăm sóc bảo hộ ta thật tốt, cho nên, cho tới khi nàng ruồng bỏ ta, thì ta có lý do gì để rời bỏ nàng?
Ánh nắng chiếu vào mắt có chút chói, chữ trên thoại bản không hiểu sao cũng bị nhòe.
***
Lại đến một ngày hè oi bức, sau khi thử dùng cỏ linh chi ngàn năm cho tiểu Vân Nhi, ta lại rảnh rỗi không có việc gì làm.
Lá sen trong Liên Trì trải dài khắp một vùng rộng lớn, mát mẻ khiến cho người ta khó mà rời mắt khỏi vùng xanh mướt ấy. Ta lại nhớ tới, Thần Ma cung trong giấc mơ dưới bầu trời tím nhạt kia, cảnh sắc nơi đó so với Thần Ma cung của chúng ta chính là một kiểu.

Tiếu từng nói nàng dựa theo tưởng tượng mà biến ra Thần cung, nhưng ta vẫn luôn hoài nghi cái đầu ngốc đó làm sao có thể tưởng tượng ra được kiến trúc xa hoa bậc này...
Là kí ức đã ăn sâu trong nàng mà thôi.
“Tiểu bảo bối đừng manh động màààààà!!!”
Ùm...
“...”
“Tiểu bảo bối ngốc nghếch! Không cứu được tiểu Vân Nhi thì chúng ta từ từ tìm cách, nàng đừng có nghĩ quẩn! Vạn vạn không được nghĩ quẩn! Nàng làm vậy thì ta phải làm sao? Tiểu Vân Nhi phải làm sao?”
“... Ngươi bị cái gì vậy!?” Ta hoa mắt bị Tiếu lôi lên từ dưới nước, váy của ta vốn chỉ ướt một chút nay lại ướt toàn bộ! Còn dính thêm một chút bùn... “… Ta đang định hái hoa sen!”
“A... không phải nàng nghĩ quẩn...”
“Ngươi mong ta nghĩ quẩn sao?”
“Không có! Ô ô... Hù chết ta!”
“...”
Ta để mặc nàng ôm trọn mình trong lòng. Đã bao lâu rồi ta không được hưởng lại cảm giác ấm áp như vậy, quen thuộc như vậy…
“Tiểu bảo bối...? Nàng không sao thật chứ?”
“Không có.”
“Ấy... Đừng khóc! Đừng khóc mà! Nàng đau ở đâu sao? Chỗ nào bị đau? A... để ta xem.”
“Ta không sao.”
“... Tiểu bảo bối... Nàng từ từ nói mà, nàng đừng khóc, rốt cuộc vì sao nàng lại khóc?”
“Ta nhớ ngươi.”

“...”
Vòng ôm quanh ta càng chặt hơn, ta nghe thật rõ ràng sau lớp lụa tím là tiếng tim đập gấp gáp của nàng, không cần thêm nữa, lí do gì đó, chỉ cần nàng muốn ta ở lại đây, dù bắt ta chờ bao lâu ta cũng sẽ chờ.
“...Ta cũng thật nhớ nàng.”
Cánh mũi nàng cọ cọ vào tóc ta, có ý cười như có như không trong giọng điệu sủng nịnh. Chúng ta cứ như vậy mặc cho toàn thân lấm lem mà ôm lấy nhau bên hồ.
Trong cái nóng oi ả của mùa hè, từng tầng hơi nước bên hồ bốc lên khiến hình ảnh trước mắt méo mó, một gã chạy việc mặc áo lam nhạt của Huyền Vũ đường đội nắng chạy tới chỗ chúng ta…
“Bẩm Thần tôn, Hải Kỳ đường chủ chế thuốc không may bị thương, đã được đưa tới Thần Ma cung rồi ạ.”
Thân thể Tiếu đang ôm ta cứng lại, cõi lòng ta cũng theo đó mà nguội lạnh theo. Ta nhắm mắt để mặc cho cảm xúc chi phối mình một lần, nhất quyết không buông Tiếu ra. Đúng lúc như vậy… đúng lúc như thể đã tính toán trước… Chỉ là lần này thôi, lần này ta muốn thử tranh một lần…
“Cái này... tiểu bảo bối...”
“...”
“Ta nghĩ... ta nên đi xem nàng ta một chút…”
Ha...
Nực cười không…
Ngươi muốn tranh.
Ngươi lấy gì mà tranh?
Ngay từ đầu vị trí đó đã không phải của ngươi không phải sao? Ngươi làm gì có tư cách mà tranh?
“Đi mau đi một chút .” Ta quay gót không nhìn tới Tiếu nữa, bước chân gấp gáp rời đi không dám dừng lại. Ta sợ chỉ cần chần chờ một giây thôi, kẻ nhỏ nhen trong ta sẽ chiến thắng mà lao lên ôm lấy Tiếu! Ta không muốn! Không muốn!
Nhưng ta vẫn là thua bởi chính bản thân mình. Không kìm được quay đầu lại, hình ảnh ta thấy là bóng lưng gấp gáp rời đi của nàng.
Tâm, lại thật đau…