Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 68



Tuệ Phong nghệch mặt ra, sự thật? Là sự thật gì cơ?

Hàn Ngọc bước đến gần, ngón tay thon dài đưa lên điểm vào mi tâm của Tuệ Phong.

Một luồn sáng bất chợt lóe lên, theo đó khung cảnh xung quanh cũng đột nhiên biến đổi, trở nên méo mó rồi thành một khung cảnh khác.

Tuệ Phong mở mắt ra, thấy mình đang đứng trên không thì hơi hoảng loạn, cơ thể theo phản xạ muốn ngã ra thì được Hàn Ngọc dùng tay đỡ lại. Hàn Ngọc nhìn y từ tốn nói.

“Yên tâm, ngươi đang ở dạng hồn thể, không ngã được đâu.”

Dứt lời liền thả tay ra, Tuệ Phong lập tức hoảng loạn, nhưng khi thấy cơ thể nhẹ tênh quả thật không rơi xuống y mới thở phào nhẹ nhõm, song y bắt đầu nhìn xuống quan sát bên dưới.

Một tia kinh ngạc thoáng hiện trên nét mặt, nơi này chẳng phải là Lưu gia hay sao?

Tuệ Phong nhìn qua Hàn Ngọc thấy Hàn Ngọc một mặt bình lặng nhìn xuống phía dưới, Tuệ Phong nhất thời không biết mở lời thế nào chỉ đành im lặng tiếp tục quan sát.

Lưu gia bên dưới lúc này dường như đang gặp điều rối loạn, gia nhân trong nhà chạy xuôi chạy ngược khắp nơi, trên mặt ai nấy cũng lo lắng khẩn trương.

Chợt có tiếng hét.

“Bà đỡ tới rồi!”

Một người phụ nữ trung niên với tay nãi trên vai hớt hải cùng gia nhân chạy vào, từ bên trong cũng có một nam nhân vội vã chạy ra. Tuệ Phong nheo mắt nhìn, dung mạo này, đây chẳng phải là Lưu lão gia hay sao? Chỉ là trông trẻ hơn nhiều.

Tuệ Phong lúc này xem ra cũng nắm sơ được tình hình, xem ra đây là thời gian Lưu phu nhân sinh nở, không biết là sinh Lưu Tuệ Phong hay Lưu Tuệ Nhiên đây.

Tuệ Phong vừa quay đầu định hỏi Hàn Ngọc vì sao lại cho mình xem cái này thì đã bị Hàn Ngọc kéo thẳng vào trong phòng sinh. Y bối rối muốn xua tay chạy ra ngoài thì đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.

Phần bụng to của Lưu phu nhân ấy vậy mà đang phát sáng, mà kỳ lạ thay những người xung quanh lại giống như không thấy gì mà vẫn hối hả giúp đỡ đẻ.

Tuệ Phong quay sang nhìn Hàn Ngọc.

“Đây là chuyện gì?”

“Ngươi hãy nhìn ra bên cửa sổ đi.”

Tuệ Phong nghe theo quay đầu nhìn sang cửa sổ thấy ở đó có một nam nhân trẻ nhưng mái tóc đã bạc trắng, miệng chảy xuống một dòng máu đỏ tươi nhưng vẫn nhắm mắt chuyên tâm niệm chú gì đó. Mà y để ý, khi nam nhân nhấn mạnh một ý nào đó vầng sáng trên bụng ngày càng sáng chói hơn, Lưu phu nhân càng đau đớn hơn.

Và rồi một tia sáng từ mi tâm nam nhâm bay thẳng đến phần bụng của Lưu phu nhân, rồi nó kéo theo một đóm sáng nhỏ ra ngoài, đồng thời lúc này Lưu phu nhân cũng đã hạ sinh thành công.

“Ra rồi, ra rồi, là con trai, là một tiểu thiếu gia.”

Tuệ Phong ngây người, chuyện gì thế này?

Y nhìn sang Hàn Ngọc, Hàn Ngọc lập tức đưa y đi theo nam nhân tóc trắng đến một khu rừng rậm. Tuệ Phong càng ngạc nhiên hơn, đây chẳng phải khu rừng mà y tiêu diệt con yêu hoa kia sao, cũng chính khi đó y gặp được Hàn Ngọc, hiện tại con yêu hoa kia vẫn còn ở đó, chỉ là nó vẫn chưa thành tinh, vẫn là một đóa hoa lớn nở rộ mà thôi.

Y bắt đầu nghi ngờ, mọi chuyện có phải là ngẫu nhiên không?

Tuệ Phong tiếp tục quan sát nam nhân tóc trắng kia, thấy hắn đang cố gắng truyền thứ gì đó vào đốm sáng, sau khi hoàn tất nam nhân cũng ngã khụy xuống nhưng vẫn cố gắng đẩy đốm sáng lên nhụy hoa.

Bông hoa lập tức rung chuyển, rồi một cột sáng xông thẳng lên cao, nhìn không biết nó đi tới đâu.

Khung cảnh đột nhiên lại thay đổi, cây cối không còn mà thay vào đó là những tòa nhà cao với ánh đèn rực rỡ.

Tuệ Phong trợn mắt hoảng hồn, song lại có chút hoài niệm, đã bao lâu rồi y mới lại thấy được cảnh thành phố hiện đại như vậy nhỉ?

Chợt đốm sáng bay vụt qua mặt, lần này y không cầm đợi Hàn Ngọc nữa mà tự mình đuổi theo đốm sáng kia, đến một ngôi nhà bình thường không mấy nổi bậy giữa lòng thành phố sung túc.

Tuệ Phong nhận ra nơi này, đây chính là căn nhà mà ba mẹ để lại cho hai anh em y.

Tuệ Phong hít sâu một hơi, theo đốm sáng tiến vào trong nhà, vì ở dạng hồn nên y dễ dàng xuyên qua các bức tường dày tiến vào trong một căn phòng ấm cũng.

Nơi đó có một đôi vợ chồng đang say giấc ngủ, bên cạnh giường là một chiếc nôi nhỏ.

Đốm sáng bay thẳng đến chiếc nôi đó, Tuệ Phong lập tức chạy theo, nhìn gương mặt của hai người đang nằm trên giường Tuệ Phong vẫn bị kích động dù đã biết trước được điều này khi đứng trước cửa nhà.

Ba… mẹ… thật may vì con có cơ hội gặp lại hai người.

Đốm sáng bên cạnh có hành động, Tuệ Phong lập tức quay sang nhìn, thấy đốm sáng lướt trên gương mặt của đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say, sau đó nhẹ nhàng xâm nhập vào trong ngực của đứa trẻ. Cơ thể đứa bé phát sáng một lúc rồi dịu lại như chưa có gì xảy ra cả.

Hàn Ngọc lúc này tiến đến bên cạnh Tuệ Phong đang ngây ngẩn nhìn đứa bé đang an bình ngủ.

“Ngươi thấy rồi chứ?”

Tuệ Phong mắt không rời đứa bé, ánh mắt chứa đầy dao động.

“Ngươi là ai? Sao lại cho ta xem những chuyện này?”

Hàn Ngọc biết Tuệ Phong đang khó chấp nhận chuyện này, Hàn Ngọc đưa mắt nhìn gương mặt của y sau đó khẽ thở dài.

“Chỉ là ngươi nên biết sự thật này thôi, với lại nó cũng có liên quan đến tương lai sau này của ngươi mà. Còn ta, ta là Hàn Ngọc, một vì thần, giữ chức cai quản các vận mệnh của con người.”

Tuệ Phong nhìn sang Hàn Ngọc.

“Thần ư?”

Hàn Ngọc gật đầu.

Tuệ Phong lại trở nên bình tĩnh không tưởng, y nhìn thẳng vào mắt Hàn Ngọc và hỏi.

“Vậy ta là ai?”