“Là Tuệ Phong nào? Thiếu gia nhà họ Lưu, có sư phụ là Hàn Diệp, hay là người mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với em gái và bà ngoại?”
Hàn Ngọc liếc nhìn qua chiếc gương vận mệnh, thở dài nói.
“Tất cả đều là ngươi, ngươi vốn dĩ là người của nơi này, nhưng một phần hồn đã lưu lạc đến thế giới kia. Vì sao lại vậy thì ngươi vừa xem cũng đã rõ rồi nhỉ?”
Tuệ Phong nhắm hờ mắt, hít sâu chấp nhận sự thật này. Y bước gần đến chiếc nôi, vươn bàn tay mờ nhạt của mình muốn chạm vào đứa bé nhưng lại xuyên qua. Tuệ Phong hụt hẫng rút tay về, mắt đầy u buồn nhìn đứa bé đang ngủ say.
Y suy nghĩ, nguyên cơ mọi việc xem ra do nam nhân tóc trắng kia, ắt hẳn muốn rõ mọi chuyện thì phải tìm hiểu về nam nhân đó.
Nhưng y nên bắt nguồn tìm hiểu từ đâu đây?
Tuệ Phong nhìn qua Hàn Ngọc, thấy Hàn Ngọc vẫn đang chăm chú nhìn vào chiếc gương kỳ lạ kia, hai mày của Hàn Ngọc đã nhíu đến nổi sắp chạm vào nhau luôn rồi. Tuệ Phong loáng thoáng nghe được tiếng Hàn Ngọc trông có vẻ đang bực bội.
“Cái tên ngốc đó đang làm cái gì thế không biết.”
Thấy Hàn Ngọc gấp gáp có ý định rời đi, Tuệ Phong nhanh miệng hỏi.
“Nếu ta như vậy, vậy còn Tuệ Nhiên thì sao?”
Hàn Ngọc nhìn y như có nghĩ ngợi gì đó, song lại nhẹ đáp.
“Tuệ Nhiên thì khác ngươi, nàng ấy chính là xuyên từ bên đó qua thật, muội muội kia của ngươi thật ra vào lúc đó đã chết rồi, vừa hay Tuệ Nhiên bên kia cũng đang gặp chuyện, thế là linh hồn của nàng ấy nhập vào thân xác của Tuệ Nhiên này.”
Tuệ Phong bắt được ý hai mày nhíu chặt lại.
“Gặp chuyện? Ngài nói muội ấy gặp chuyện gì?”
“Trượt chân xuống vách núi khi đang leo núi.”
Thấy chuyện của mình đã xong, Hàn Ngọc cũng không nán lại lâu, giúp y rời khỏi thì mình cũng nhanh chóng chạy đi ngăn cái người nào đó đang làm loạn ở nơi mình ở kia.
Tuệ Phong tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn tối đen, y chống tay ngồi dậy rồi bước xuống giường. Với lấy áo choàng khoác lên người rồi mở cửa bước ra ngoài.
Gió lạnh thổi qua khiến Tuệ Phong thoáng chốc rùng mình, theo phản xạ kéo sát áo choàng hơn nhưng chân vẫn sải bước đi về phía cây đào lớn trong sân.
Tuệ Phong ngước lên nhìn cây đào với vài nụ hoa mới nhú báo hiệu mùa xuân sắp về, cành lá vẫn rung rinh qua từng đợt gió thổi.
Đôi mắt y tĩnh lặng đến lạ, nhưng đằng sau đó là nỗi lo toan muôn vàn.
Cứ tưởng mình là kẻ chiếm chỗ người khác, hóa ra lại không phải, nhưng Tuệ Phong không biết mình nên cảm thấy vui hay nên buồn đây.
“Trời lạnh lắm đó, sao huynh lại đứng đây?”
Sau lưng đột nhiên truyền đến hơi ấm, Tuệ Phong giật mình quay đầu lại, thấy mình đã bị nam nhân ôm trọn, phút chốc lại thấy bối rối.
“Lang Hàn? Sao đệ lại ở đây? Vết thương của đệ…”
“Nó không vấn đề gì nữa đâu, tất cả đều nhà Phong ca chăm sóc tốt đấy.”
Lang Nhất Hàn tựa cằm lên vai của Tuệ Phong, tay vẫn siết chặt eo y ôm chặt người vào lòng.
Tuệ Phong tuy ngượng ngùng nhưng không đẩy hắn ra, y đã chấp nhận hắn rồi thì cớ gì phải làm những chuyện đó chứ.
Đầu óc vốn rối mù bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều. Sao cũng được, y đã trở về nơi này, có cha có mẹ, có người thân, có sư phụ, đặc biệt là gặp được hắn. Không phải đều là chuyện tốt hay sao?
“Lang Hàn, chuyện lúc trước đệ nói còn tình không?”
Lang Nhất Hàn nghiêng đầu nhìn y, tỏ vẻ thắc mắc. Tuệ Phong mỉm cười quay người lại đối mặt với hắn.
“Chờ đợi câu trả lời của ta, đệ còn chờ chứ?”
Ánh mắt của Lang Nhất Hàn dịu lại, bên trong chứa đầy hình ảnh của Tuệ Phong.
“Vẫn chờ và mãi chờ.”
“Nhưng ta không muốn đệ chờ nữa.”
Dứt lời, Tuệ Phong vòng tay qua cổ của hắn, đồng thời chân hơi nhón lên, đem môi mình áp lên môi của hắn một cái thật nhẹ.
Cảm xúc mềm mại truyền đến khiến Lang Nhất Hàn nhất thời ngẩn người, sau đó khóe mắt dần dần cong lên vui mừng, ôm thật chặt y mà hôn.
Hai người dây dưa không dứt, đến khi Tuệ Phong hết dưỡng khí đánh vào vai hắn ra hiệu mới buông ra. Y khó khắn hớp từng ngụm khí, hai má đỏ hồng cùng đôi mắt long lanh ướt át khiến cơ thể của hắn nóng lên.
Lang Nhất Hàn đưa tay miết nhẹ cánh môi sưng tấy của y, sau đó hôn lên đó một cái thật kêu.
“Huynh đúng thật là thuốc nghiện của đệ mà.”
Tuệ Phong tinh nghịch cắn lấy môi dưới của hắn.
“Vậy thì đệ đừng có cai đấy.”
Lang Nhất Hàn mang theo tâm trạng vui sướng tung tăng từng bước trở về hang động, thật ra hắn muốn ở lại ôm Phong ca của mình ngủ cơ, ai biểu Phong ca của hắn da mặt mỏng ngại ngùng đuổi mình đi đâu, nhưng mà trước khi đi mặt dày này dạn ăn được một đống đậu hũ của huynh ấy cũng tốt.
Vừa bước tới cửa động hai mày của hắn bỗng nheo chặt lại.
“Ai?”
"Tôn… thượng… "
Từ trong bóng tối Cố Dạ Thiên khập khiễng bước ra.
Lang Nhất Hàn trầm mặc nhìn Cố Dạ Thiên, qua một lúc lâu mới mở lời.
“Ngươi bày ra cái bộ dạng đó cho ai coi? Bạch Âm không có ở đây mà thương xót ngươi đâu.”
Cố Dạ Thiên bĩu môi rồi đứng thẳng người dậy, phủi phủi mấy vết bụi bẩn trên người đi.
“Còn không phải đám người của bà ta theo sát quá hay sao? Làm thần lăn lộn trên núi mấy ngày trời. Ai như ngài, ở đây được Lưu công tử chăm sóc tận tình.”
Lang Nhất Hàn lườm nguýt hắn.
“Sao? Ngươi có ý kiến?”
“Thần nào dám.”
Lang Nhất Hàn hừ một tiếng rồi đi vào trong ngồi, Cố Dạ Thiên nhún vai một cái cũng vào theo.
Lang Nhất Hàn rót nước ra bát uống một hơi, sau đó lấy mứt vừa được y cho từ trong người ra nhâm nhi, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Cố Dạ Thiên đứng một bên đảo mắt khinh bỉ, hắn chỉ biết hưởng thụ thôi, chứ đâu có khổ như họ. Mốt nhất định phải đình công mới được.
“Bên Bạch Âm sao rồi?”
Nhắc đến chuyện này Cố Dạ Thiên không khỏi thở dài ảo não.
“Vẫn chưa có tin bên đó, không biết y giờ ra sao.”
Lang Nhất Hàn chống cằm, cắn một miếng mứt, vị chua lẫn ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
“Nhìn ngươi cứ như oán phụ ấy nhỉ.”
Cố Dạ Thiên bất lực, chắc ngài nghĩ ai cũng tươi vui mơn mởn như ngài ấy, ái nhân sát bên còn đòi gì, hừ.
“Bạch Âm hiện tại sẽ không sao, ngươi không cần phải lo, bên dưới phân phối sao rồi.”
“Đã xong rồi thưa Tôn Thượng, giờ chỉ đợi thời cơ mà thôi.”
Lang Nhất Hàn nhếch mép cười, đôi mắt đỏ ánh lên dưới màn đêm vô cùng sắc bén.
Mẫu thân à, xem ra sắp tạm biệt người rồi.
Bên này, Bạch Âm chú tâm lục lọi gì đó trong phòng bếp. Bàn tay không ngừng di chuyển qua các lọ, hết kệ này sang kệ khác, không có gì là bỏ sót.
“Kỳ lạ, nơi này cũng không có.”
“Đệ đang kiếm gì sao?”
Tiếng của Bạch Tử Y vang lên sau lưng khiến y khựng người, nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, y quay sang mỉm cười nhìn Bạch Tử Y.
“Không phải kêu huynh nghỉ ngơi hay sao? Đệ đang định nấu chút đồ thôi, chỉ là trong nhà bếp lại không có nguyên liệu gì, kiếm hoài cũng không có.”
Vừa nói y còn vừa thở dài để chứng tỏ sự bất lực của mình.
Bạch Tử Y đi đến trước mặt vươn tay xoa đầu Bạch Âm.
“Nếu đệ muốn nấu mai ta sẽ kêu người đem nguyên liệu vào, nay đành ăn đồ của người khác vậy.”
“Vâng, vậy đệ về phòng đây, huynh cũng nghỉ ngơi đi, trễ lắm rồi đấy.”
Bạch Âm vừa bước được một bước đã bị Bạch Tử Y kéo lại ôm vào lòng. Hắn siết chặt lấy Bạch Âm. Bạch Âm kinh ngạc theo phản xạ muốn đẩy ra nhưng không được.
“Tiểu Âm, ta chỉ cò đệ là người thân duy nhất thôi, đừng rời bỏ ta được không.”
Ánh mắt của Bạch Âm dịu lại, tay đặt trên lưng Bạch Tử Y vuốt nhẹ, dịu dàng đáp lại cái ôm của hắn.
“Huynh cũng là người thân duy nhất của đệ còn trên đời này, sao đệ lại bỏ huynh được đây.”
Bạch Tử Y rũ mắt nhìn về chiếc lọ nhỏ được giấu sát sau mép tủ, nếu không tinh mắt sẽ không nhìn thấy.
Nếu đệ biết về sự việc năm đó, đệ sẽ chắc chắn bỏ rơi ta.