Hệ Thống Cải Tạo

Chương 114: Tư cách của Trần Kiến Bạch



Mạnh Nhạc Nhạc lựa chọn nhẫn nhịn không phải là cô không giận. Nhưng cô chỉ là một sinh viên, trong trường hợp này mà gây náo loạn lên thì không sáng suốt.

Có lẽ cô có thể được đối xử công bằng dưới sự giúp đỡ của Trần Kiến Bạch, nhưng điều này có ý nghĩa thế nào? Người mà đối phương tôn trọng cũng không phải cô, so với điều đó, cô càng muốn dùng thực lực để nói chuyện hơn.

Nhưng muốn làm được điều này, nội dung của bài diễn thuyết nhất định phải thay đổi.

Trước đó bởi vì không có mẫu vật, Nhạc Nhạc chỉ dự định làm báo cáo sơ bộ ở Hội nghị. Sau lại được Tiêu Diệp gửi mẫu vật đến, nhưng xét đến việc bản thảo bài phát biểu đã được nộp lên, nếu sửa lại thì hơi phiền toái nên cô cũng không thay đổi.

Hiện tại xem ra, chỉ có đây là cách để cô chứng minh thực lực của bản thân mình.

Mạnh Nhạc Nhạc suy nghĩ kĩ càng lại một lần nữa, tay cô nắm chặt mẫu vật, từ từ đi lên bục giảng.

Bởi vì đang là thời gian giải lao, rất nhiều người đã đứng dậy đi đến phòng nghỉ.

Có một số người tò mò nhìn Mạnh Nhạc Nhạc trên bục giảng, sau khi nghe nói là một sinh viên nước H đang diễn thuyết, trong mắt còn hiện ra vẻ xem thường. Mạnh Nhạc Nhạc thậm chí có thể nghe thấy những lời đánh giá ngẫu nhiên truyền đến từ phía dưới, chủ yếu là những từ như "lặp lại", "nhàm chán", "đơn giản".

Có một nửa số người đã đứng dậy đi đến phòng nghỉ giải lao.

--------------

Trần Kiến Bạch đứng trước cửa phòng nghỉ, hít một hơi thật sâu, nhiều năm qua anh vẫn luôn là người có lòng tự trọng, vậy mà hiện giờ lại đứng chặn cửa trước mặt nhiều nhà khoa học thế này, ở đây còn không thiếu bạn bè, đối thủ lúc trước của anh.

Đây tuyệt đối là chuyện khác người nhất từ trước đến giờ anh từng làm, so với việc nửa đêm viết phao còn khác người hơn nhiều.

Đối mặt với những người tham dự đã đến gần, anh lúng túng giải thích:

"Xin lỗi, bạn của tôi còn một bài diễn thuyết, hy vọng mọi người có thể dành cho cô ấy năm phút..."

Mới nói được một nửa, lại đột nhiên truyền đến tiếng của Tề Ngọc:

"Ôi, không, cậu ta cũng khóa cửa phòng nghỉ bên này lại luôn rồi..."

Tề Ngọc đứng đối diện cửa phòng nghỉ, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Trần Kiến Bạch nói, sau khi nói xong còn giả vờ đẩy thử hai cánh cửa, ý bảo mọi người rằng đẩy không được.

Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên Trần Kiến Bạch.

Trần Kiến Bạch: "? ? ?"

Khóa cái gì cửa, không phải nói chỉ chặn cửa sao, hơn nữa anh khóa cửa kiểu gì, chìa khóa anh còn không có?

Hai tay Tề Ngọc nắm lấy tay nắm cửa, ngoài mặt làm động tác đẩy ra, thực tế thì âm thầm kéo cửa lại, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, không ai đoán được hắn chỉ đang giả vờ, có thể nói là một màn biểu diễn mở cửa cực kỳ sinh động.

Nhìn ông bạn già đối diện vẻ mặt ngơ ngác vì bị mình hố. Tề Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, hắn chỉ là một giáo sư đại học nho nhỏ mà thôi, lúc này đương nhiên không thể dễ dàng đi rước 'tiếng thơm' về cho trường học được.

Khụ, người anh em bị liên lụy, cùng lắm thì chờ bác Trần biết chuyện này, muốn đánh muốn phạt thì anh em cùng nhau gánh vác sau.

Huống hồ đây cũng là một cơ hội...

Trần Kiến Bạch nhìn dáng vẻ chột dạ của 'người bạn tốt' nhà mình mà không khỏi câm nín, nhưng anh cũng chỉ có thể chịu trận, cúi người, chào những người tham dự, chân thành xin lỗi thỉnh cầu:

"Xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mọi người. Bạn của ta lẽ ra phải bắt đầu diễn thuyết từ 20 phút trước, nhưng bởi vì thời gian bị kéo dài nên bị điều chỉnh sang giờ nghỉ giải lao. Điều này quả thực rất thiếu tôn trọng với nghiên cứu của cô ấy, hy vọng mọi người có thể dành cho cô ấy 5 phút, xin cảm ơn."

Hầu hết mọi người đều tỏ vẻ thông cảm với hành động này, bọn họ một lần nữa trở lại chỗ ngồi chờ nghe diễn thuyết, một số người vẫn hơi do dự, trong đó một người Anh chế nhạo:

"Hừ, chẳng qua chỉ là một bài diễn thuyết của sinh viên mà thôi, không đáng để lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tôi..."

Người này là Charles, đã lâu không đối đầu với Trần Kiến Bạch, lý do cũng rất đơn giản, hai người có phương hướng nghiên cứu giống nhau, mà đa số các lần đều là Trần Kiến Bạch vượt lên trước giành được thành tựu tốt hơn, rõ ràng đã minh chứng cho cái câu "đồng nghiệp oan gia", sao có thể hợp nhau cho được.

Trần Kiến Bạch không cố cãi làm gì, hơi nghiêng người tránh ra, mở cửa phòng nghỉ, cuối cùng nói:

"Tôi không bắt buộc tất cả mọi người nghe bản báo cáo này, nhưng tôi lấy tư cách của tôi ra đảm bảo, bài phát biểu sẽ không làm mọi người thất vọng."

Lời này vừa nói ra, những người còn lại nhìn nhau, đều cùng trở về chỗ ngồi, chỉ còn một mình Charles đứng ở cửa, hắn ta nhìn trái nhìn phải, ánh mắt bực bội, giễu cợt lên tiếng:

"Tốt, tốt, báo cáo chứ gì? Tôi nghe, tôi rất muốn xem thử xem nhân cách vĩ đại của ngài Trần đây đáng giá thế nào!"

------------------

Mạnh Nhạc Nhạc trầm mặc đứng trên bục giảng nhìn chuyện xảy ra phía dưới.

Cô đoán bài diễn thuyết lúc mới bắt đầu tất nhiên là sẽ hỗn loạn, nhiều nhất cũng chỉ có một nửa số người nghe, hoặc chỉ có vài người.

Dù sao ở nước ngoài rất chú trọng thời gian nghỉ ngơi, mà cô lại chưa có thành tích nào sẽ rất khó gây sự chú ý, báo cáo đúng thời gian nghỉ giải lao rất có khả năng sẽ bị mọi người lạnh nhạt không thèm quan tâm.

Nhưng Nhạc Nhạc có tự tin, chờ qua hơn nửa bài diễn thuyết, nhất định sẽ có các nhà khoa học trở về, chờ bài diễn thuyết kết thúc, chắc chắn sẽ có nhiều người chú ý đến cô hơn, thậm chí còn phải hối hận vì đã không nghe phần đầu của bản báo cáo.

Nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới sẽ có khoảnh khắc thế này —— khung cảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang tập trung chờ đợi bản báo cáo của cô.

Lần đầu tiên, cô chính thức được phát biểu về hạng mục thí nghiệm.

Nói cô không cảm động, tuyệt đối là giả.

Khóa cửa, chặn cửa, xin lỗi, thỉnh cầu, còn dùng cả tư cách của anh ra đảm bảo...

Mạnh Nhạc Nhạc không thể tin được đây là Trần Kiến Bạch. Cô biết anh thật sự tức giận, cũng biết anh rất muốn giúp cô lấy lại công bằng, nhưng hiện tại xảy ra chuyện này, đối với Trần Kiến Bạch mà nói thì đã quá trái với nhận thức bình thường của anh ấy.

Thậm chí ở mặt khác mà nói, Mạnh Nhạc Nhạc còn không muốn Trần Kiến Bạch giúp đỡ mình vì cô chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác, trong tiềm thức cô luôn tin tưởng bản thân, chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc có người có thể vì cô mà làm tới mức này.

Khi có một người sẵn sàng vì mình mà chống lại cả thế giới, sẽ rất khó để không cảm động.

Mạnh Nhạc Nhạc âm thầm thề trong lòng, cô nhất định không thể làm Trần Kiến Bạch mất mặt, cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy, bài diễn thuyết là đáng giá!

Tư cách của Trần Kiến Bạch —— là vô giá!