Đại học London, phòng họp chính nơi diễn ra Hội nghị Khoáng sản và Vật liệu.
Ngồi ở đây là các nhà khoa học đại diện cho các quốc gia đến từ toàn thế giới, các ngành học tham gia bao gồm khoa học vật liệu, hóa học, vật lý học, địa chất học... Mỗi người ở đây đều là người có chỗ đứng trong giới học thuật. Lúc này, tất cả lại đều đang nghiêm túc nghe bài diễn thuyết của cô gái đứng trên bục giảng.
Cô gái người châu Á, cất giọng nói ổn định không hề luống cuống giống như đã diễn tập trăm nghìn lần. Tuy rằng có chút non nớt, âm cuối thỉnh thoảng run run nhưng không ảnh hưởng mấy, nghe vẫn rất trôi chảy.
"Nội dung bài diễn thuyết của tôi liên quan tới đá kim cương và những nguyên lý căn bản đầu tiên, tôi đã thực hiện nghiên cứu và lý luận kỹ càng cho thí nghiệm này..."
Mạnh Nhạc Nhạc vừa nói vừa nhìn quanh một vòng, cô phát hiện hầu hết mọi người đều cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn có tiếng nói lạnh nhạt coi thường, cô hắng giọng :
"Nhưng hiện tại, thực nghiệm đã xảy ra thay đổi, tôi muốn nói cho mọi người rằng tôi đã tổng hợp ra một dạng hình thù cacbon mới, mặc dù bản chất của mẫu vật còn chưa trưởng thành, nhưng tôi tin tưởng nếu dựa theo kế hoạch này tiếp tục, khả năng nó sẽ trở thành một chất bán dẫn mới..."
Toàn trường yên lặng, những người mới nãy vẫn còn tâm lý coi thường vững như núi Thái sơn, giờ đây ai nghe cũng đều trợn mắt không thể tin nổi.
"Không thể nào."
Charles trực tiếp lên tiếng, hắn tuyệt đối không tin một nghiên cứu sinh lại có thể đạt đến trình độ này, mà lĩnh vực này cũng đâu có dễ dàng? Phòng thí nghiệm của hắn cũng chỉ dám đầu tư vào một nửa, hiện tại lại đi nói với hắn, một sinh viên từ nước H lại có thể làm được tới mức này? Trong khi từ trước đến nay nước đó luôn nổi tiếng về việc nghiên cứu thiếu tính độc lập sáng tạo cơ mà? Chuyện này không có khả năng!
Tuy nói to như vậy nhưng trong lòng Charles cũng biết rõ, sẽ không có người nào dám nói đùa về vấn đề như thế trong Hội nghị, chuyện này quá dễ bị vạch trần, một khi bị phát hiện nói dối thì sự nghiệp nghiên cứu căn bản cũng chấm dứt.
Mạnh Nhạc Nhạc không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người và sự nghi ngờ của Charles, thậm chí không vội lấy ra mẫu vật, chỉ bắt đầu bản báo cáo.
Khụ, chính là bản báo cáo cô nghiêm túc làm lúc trước... Đúng, chính là báo cáo không liên quan tới mẫu vật.
Dưới khán đài, mọi người trật tự nghe Mạnh Nhạc Nhạc giảng giải rõ ràng, không thể không thừa nhận rằng cô thật sự rất ưu tú. Nhưng hiện tại bọn họ càng muốn nghe báo cáo về mẫu vật được tổng hợp hơn, đây không phải là đang làm bọn họ thèm thuồng đến chết sao?
Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, thật ngại quá, điều cô muốn chính nhử bọn họ thế đấy.
Chờ nói xong nội dung đoạn đầu báo cáo thì cũng vừa vặn hết 5 phút, cô cười nói:
"Cảm ơn mọi người đã đồng ý cho tôi thời gian 5 phút, hiện tại nếu ai muốn nghỉ có thể rời đi, tôi sẽ tiếp tục báo cáo về "mẫu vật được tổng hợp".
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay thời điểm mấu chốt này làm gì có ai sẽ rời đi chứ, Pekka ngồi ở hàng ghế phía trước cười nói:
"Cô gái, cô mau bắt đầu đi, bản báo cáo của cô rất xuất sắc, lão già là tôi đây đã nôn nóng lắm rồi."
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi cúi xuống đỏ mặt, vừa rồi cô còn muốn hít thở một hơi, nhưng hiện tại bị vị thần tượng mới chỉ đích danh khích lệ, trong lòng cô không khỏi thấy ngượng ngùng.
Cô cũng không hề thừa nước đục thả câu, đặt mẫu vật lên bàn, bắt đầu giảng giải phương pháp tổng hợp và kết quả thí nghiệm.
Đương nhiên, các số liệu mấu chốt đều rất mơ hồ, suy cho cùng thì đây là thành tích của cô, nhưng cũng là thành tích của cả nước. Điều này rất quan trọng, cần chú ý bảo mật.
Theo lời giải thích của cô, mọi người cũng không ngừng gật gù tán đồng, thậm chí có người đã lấy giấy ra viết bản thảo, bắt đầu tính toán tính khả thi của phương trình.
Nếu hỏi xem ở hội trường có ai không vui vẻ, thì chắc chắn một trong số đó là Charles.
Hắn ngồi nguyên tại chỗ không nói lời nào, mặt đen như đít nồi. Trước đó hắn còn nghĩ, bất kể cô diễn thuyết tốt đến đâu, kiểu gì hắn cũng muốn bắt chẹt sơ hở nào đó rồi chế giễu một phen.
Nhưng hiện tại, thành quả của hạng mục lớn như vậy đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Charles nghiến răng nghiến lợi, cô ả này đáng ghét hệt tên họ Trần kia, cả hai đều khiến người ta ghen ghét đến ngứa ngáy.
Một người khác cũng không vui vẻ mấy, chính là...
Người phụ trách hội nghị ——Jack.
Jack đã sắp phát rồ đến nơi, sở dĩ hắn ta dám điều chỉnh thời gian để Mạnh Nhạc Nhạc diễn thuyết vào giờ giải lao, là vì hắn đã xem qua bản thảo báo cáo.
Nội dung bài diễn thuyết thật sự rất tốt, đã đạt tới trình độ cao, nhưng so sánh với thành quả của các vị tai to mặt lớn khác ở đây thì vẫn còn hơi kém một chút. Dưới tình huống như thế, hắn chỉ có thể lựa chọn hi sinh Mạnh Nhạc Nhạc.
Thế mà giờ cô lại đã tổng hợp ra mẫu vật mới?
Mẹ nó, đây là chuyện lớn thế nào chứ???
Báo cáo này cho dù có được xếp vào thời gian vàng để phát biểu thì cũng quá xứng đáng, vậy mà lại bị hắn đẩy tới giờ giải lao.
Hắn có thể dự cảm được kiếp sống làm thuê của mình đang đứng trước hàng đống khó khăn chồng chất sắp tới rồi. Đây thật sự là sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn!
Hơn nữa, việc một nghiên cứu sinh có thể đạt đến thành tích nhường này lại bị hắn thờ ơ, cũng hoàn toàn không phải chuyện nhỏ đâu.
--------------------
Tề Ngọc cũng trố mắt, phải biết rằng sau khi Mạnh Nhạc Nhạc tiến hành thực nghiệm, bọn họ vẫn chưa từng liên hệ với nhau.
Lúc trước Mạnh Nhạc Nhạc nói thí nghiệm đã thành công, hắn còn tưởng rằng mới chỉ thành công giai đoạn xác minh sơ bộ, hiện tại thật sự đã hoàn thành cả bước đầu tiên luôn sao?
Gạt những suy nghĩ kỳ quái sang một bên, Tề Ngọc thật sự thừa nhận cô gái này rất ưu tú, chỉ cần cho cô một chút cơ hội, cô đã có thể đạt được thành tựu thuộc về chính mình.
Tề Ngọc không thể khống chế khóe miệng, quả thực muốn ngửa mặt lên trời cười to, ha ha ha, đây chính là học sinh của hắn ha ha ha ha!!! Với cái danh này, hắn còn có thể vênh mặt khoe khoang thật lâu nha~
---------------------
Trần Kiến Bạch cũng nhìn không chớp mắt, chăm chú quan sát cô gái đang đứng trên bục diễn thuyết mạch lạc, trong lòng tràn ngập sự kiêu ngạo tự hào.
Anh cũng có nắm được một chút tiến độ phát triển của thí nghiệm, cũng đoán được khả năng là Nhạc Nhạc có thể làm được "Báo cáo mẫu vật tổng hợp", nhưng khi thật sự thấy cảnh tượng này rồi, tim anh cũng không thể khống chế mà đập nhanh hơn.
Trước khi ở bên nhau, nói thật yếu tố trách nhiệm chiếm một phần lớn. Bởi vì đã phát sinh quan hệ nam nữ nên anh phải chịu trách nhiệm, hơn nữa, cũng là vì anh thật tâm quý trọng Nhạc Nhạc.
Thế nhưng hiện tại, anh bắt đầu cảm thấy mình vô cùng may mắn, phải cảm tạ lần bị bắt cóc đó đã cho anh cơ hội được ở bên cô, đây là may mắn lớn nhất cả đời anh.
Trần Kiến Bạch đưa tay ôm ngực, mơ màng tính nhịp tim, ngay cả khi không cần dụng cụ kiểm tra anh cũng biết tim mình đang đập nhanh hơn hẳn, huyết áp tăng cao, khó thở, hàm lượng adrenalin cũng tăng lên...
Trần Kiến Bạch! Bây giờ là lúc cô ấy đang báo cáo đề tài nghiên cứu, mày có thể bình tĩnh lại chút không!!
---------------------
Báo cáo kết thúc, đến lời nhắn nhủ cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc suy nghĩ thật lâu. Cô không muốn nói những lời nhắn nhủ hay sáo rỗng.
Cô giơ hai tay lên không trung như tư thế đầu hàng, khoa trương nói:
"First blood!"
Không khí toàn hội trường được đẩy đến cao trào, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng, một số nhà khoa học trẻ tuổi còn huýt sáo, thỉnh thoảng có người còn tán dương "Ngầu!"
Sau khi qua cơn kích động, Mạnh Nhạc Nhạc giờ mới đỏ mặt đến tận mang tai, trời đậu má, sao vừa nãy đầu óc cô tăng xông thế nào lại đi nói như thế vậy? Khụ khụ, hi vọng sẽ không có người nào ghi hình lại...
---------------
Rất nhiều năm về sau, khi Mạnh Nhạc Nhạc đã trở thành một nhà khoa học nổi tiếng, động tác biểu tượng của cô chính là "First blood!"
Động tác đó được coi là một biểu tượng, vô số nhà khoa học trẻ tuổi đều thích thú làm theo, còn có người làm mấy video chế dựa trên động tác này, thậm chí mỗi lần làm diễn thuyết đều sẽ có người nhắc về cô, còn lần này nên "giết mấy đợt" đây, hoàn toàn có thể nói là:
Lịch sử! Đen! Tối! Toàn tập!!
-
Tất cả những điều đó đều đang xảy ra chính từ năm 2019 vui vẻ, nhiệt huyết, chết tiệt này!!