Sau khi màn diễn thuyết kết thúc, Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa bước xuống sân khấu đã bị người ta vây quanh, đủ mọi thể loại câu hỏi ùn ùn ập đến. Cũng may mọi người đều rất lịch sự và có thiện ý, thậm chí có một vài vị học giả có tiếng còn đề xuất cả ý kiến của mình cho cô.
Cảnh tượng như vậy đã lâu rồi không thấy, dù sao thì giới nghiên cứu khoa học kỳ thật cũng là một xã hội thu nhỏ, những nhà khoa học có nền tảng vững chắc càng ngày càng ít, mà đa số những người trẻ được coi trọng đã sớm bộc lộ tài năng, ai đang nghiên cứu cái gì cũng rất rõ ràng. Sự xuất hiện của Mạnh Nhạc Nhạc giống như một viên đá ném vào trong hồ nước, phá vỡ sự yên tĩnh phẳng lặng từ trước tới nay.
Đối mặt với những câu hỏi và lời khen ồ ạt, cô gái không kiêu ngạo cũng không rụt rè trả lời từng vấn đề một, lưu lại trong lòng mọi người ấn tượng tốt đẹp vô cùng sâu đậm.
Trên sân khấu vô cùng náo nhiệt, nơi nghỉ ngơi ăn uống lại có vẻ hơi vắng vẻ.
Tề Ngọc đi đến bên cạnh Trần Kiến Bạch, còn chưa nói được câu nào đã nghe thấy anh hừ lạnh một tiếng:
"Cửa bị khóa cơ à?"
Trần Kiến Bạch giờ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hồi tưởng lại thì mấy ngày gần đây anh đã quá căng thẳng, không chú ý đến nhiều chuyện nhỏ nhặt, không biết thằng bạn không đáng tin cậy này đã chuẩn bị hố anh bao nhiêu lần rồi nữa.
"Nói linh tinh gì vậy, tôi lừa bọn họ đấy thôi, ai mà không biết chúng ta cùng một giuộc với nhau chứ..."
Tề Ngọc càng nói lại càng cảm thấy mình có lý, đột nhiên nhớ ra:
"Hơn nữa cậu không phải là 'anh cả' sao, phải gánh nhiều trách nhiệm hơn là lẽ thường!"
Nói đến đây, Trần Kiến Bạch cũng chỉ có thể cứng họng.
Là từ khi hai người họ vừa gặp nhau, cả hai đều là nghiên cứu sinh của Cambridge, lại cùng đến từ một đất nước, tuổi xấp xỉ nhau, học thức cũng tương đương. Người hướng dẫn của bọn họ bèn nói đùa một câu, trong vòng một năm, hai người bọn họ ai có thể xuất bản một quyển tạp chí có hệ số ảnh hưởng từ 3 trở lên thì là anh cả.
Cuối cùng, Tề Ngọc chịu thua.
Bình thường thằng chả cũng không thừa nhận cách xưng hô này, nhưng chỉ cần hố được Trần Kiến Bạch một lần, hắn ta sẽ lôi chuyện "anh cả" này ra nói đi nói lại, nói đến khi Trần Kiến Bạch á khẩu không trả lời được thì thôi, đây quả thực là kim bài miễn tử, dùng lần nào có tác dụng lần ấy.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Blunt đã đi đến trước mặt hai người, thật lòng khen ngợi:
"Thật xuất sắc, lại là một ngôi sao mới đầy tiềm năng."
Tề Ngọc trong lòng đắc ý nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn:
"Đâu có đâu có, vẫn còn phải cố gắng nhiều."
Trần Kiến Bạch cũng gật đầu, bệnh nghề nghiệp bắt đầu phát tác, theo phản xạ có điều kiện tiếp lời:
Tề Ngọc liếc mắt nhìn sang "anh cả" một cái, hắn là chỉ tỏ vẻ khiêm tốn một chút thôi, chứ thật ra cũng đang vô cùng đắc ý, không muốn nghe phân tích nhận xét gì hết, thế là bèn quyết đoán ngắt lời:
"Con người cậu sao cứng nhắc quá vậy, yêu cầu cũng quá cao, như giờ đã vô cùng hoàn mỹ rồi có được không, trật tự rõ ràng, thí nghiệm đã hoàn thiện, làm gì có nghiên cứu sinh nào có thể một mình làm ra thành quả như vậy, chỉ có học trò của tôi làm được thế thôi, vậy chẳng lẽ còn chưa đủ giỏi chắc...?"
Trần Kiến Bạch mặt đầy dấu chấm hỏi, không phải hắn vừa mới nói cần cố gắng hơn nữa sao? Thôi bỏ đi, không thèm tranh cãi với người này, hơn nữa cậu ta còn vừa khen Nhạc Nhạc giỏi giang, anh cũng vô cùng đồng ý, bèn bổ sung:
"Tốc độ diễn thuyết rất trôi chảy, trả lời vấn đề cũng rất có trật tự..."
Hai người vốn đang chí chóe đối đầu với nhau trong phút chốc vứt bỏ thành kiến, anh một câu tôi một câu khen ngợi vô cùng hăng hái.
Blunt đứng một bên mà ngẩn người, nghe nói người nước H rất khiêm tốn cơ mà, không phải sao?
------------------
Buổi tối, tại phòng đôi của Trần Kiến Bạch và Tề Ngọc, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trần Kiến Bạch nghe máy.
"Alo?"
"Kiến Bạch, anh với Tề Ngọc đã họp xong chưa, một người về trước được không, ai cũng được, nhân lực làm thí nghiệm bên này quá ít..."
"Ừ được."
Vừa mới cúp điện thoại, Tề Ngọc vừa tắm gội xong bước ra.
"Ai vậy?"
Trần Kiến Bạch đứng đắn trả lời:
"Viện khoa học Trung Quốc bên đó bảo cậu nhanh chóng quay về làm thực nghiệm."
"Tôi á? Chỉ mỗi mình tôi sao? Có nhầm không vậy, tôi vừa mới làm thí nghiệm xong mà? Mới nghỉ ngơi được có mấy ngày!! Quá vô nhân tính!!!"
Tề Ngọc kêu trời kêu đất.
Vành tai Trần Kiến Bạch đỏ lên, hơi khẩn trương mà mím môi lại, không dám nói gì thêm, chỉ "ừ" một tiếng.
Tề Ngọc không hề nghi ngờ chút nào, người anh em này chưa từng lừa gạt mình, cũng sẽ không biết hố người khác, giờ hắn mới đột nhiên nhớ ra:
"Vậy thí nghiệm tiếp theo của Mạnh Nhạc Nhạc..."
Trần Kiến Bạch lập tức tiếp lời:
"Tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng thí nghiệm đặc biệt của Blunt."
Tề Ngọc yên lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn Trần Kiến Bạch, nghiêm túc hỏi:
"Cậu nghiêm túc chứ?"
Trần Kiến Bạch nghe xong cũng sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã hiểu được ý Tề Ngọc đang hỏi gì, anh cũng chưa từng che giấu tình cảm dành cho Mạnh Nhạc Nhạc.
Hơn nữa, anh cũng không biết phải che giấu thế nào. Trong suy nghĩ của anh, việc này chẳng có gì đáng phải che giấu, nếu không phải anh sợ công khai bây giờ sẽ ảnh hưởng đến Mạnh Nhạc Nhạc thì anh đã công khai từ lâu rồi. Bởi vậy nếu Tề Ngọc đã có thể nhìn ra điều này, anh cũng không bất ngờ.
Trần Kiến Bạch nghiêm túc gật đầu:
"Đương nhiên."
Tề Ngọc hít một hơi thật sâu, trong mắt như xẹt qua điều gì đó mơ hồ, cuối cùng vỗ vỗ bả vai ông bạn chí cốt khích lệ.
Trần Kiến Bạch bị hành động này của hắn làm cho cảm động, anh nghiêm túc nói: