Cú đánh này như một tín hiệu làm rối loạn thế tấn công của lão già cao. Mạnh Nhạc Nhạc lấy lại tinh thần tiếp tục công kích, đồng thời cố ý dồn lão ta đến bên cửa sổ, phối hợp cùng người bên ngoài. Nhất thời cục diện trở nên ngang nhau, thậm chí cô còn hơi chiếm chút ưu thế.
Nhưng mà tình huống cũng không lạc quan là bao, lão già cao lớn bị dồn xuống thế yếu, tức muốn hộc máu kêu to:
"Linh Trần, ông không muốn pháp bảo sao, còn không nhanh ra tay đi."
Lão già lùn kia chậc chậc chép miệng:
"Xin lỗi nha bé gái, muốn trách thì chỉ biết trách cô thôi, người có linh lực của pháp bảo làm sao có thể sống an ổn được?"
Lão ta nói xong cũng liền gia nhập cuộc chiến, trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc trầm xuống, chuẩn bị kế sách để đối phó hai bên.
Ai ngờ lão già lùn kia vừa mới bay đến trước mặt cô lại đột nhiên lùi về sau, vừa lùi vừa hô to:
"Không xong, lão bất tử tới..."
Lão vừa nói xong thì cũng bị viên đạn ngoài cửa sổ bắn trúng đầu gối, ngã gục xuống đất.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng có thể cảm nhận được có điều biến hóa, chính vào lúc nãy linh lực trong cơ thể cô cứ như bị biến mất toàn bộ, thậm chí đến sức lực để nâng thanh kiếm trong tay cũng không có. Lão già cao to vốn đang ở thế công kích cô còn càng nghiêm trọng hơn, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cô cũng thấy được ở cửa.
Trần Tiểu Mễ cầm trong tay một đoá hoa sen màu đỏ, đang được một anh lính khiêng vào.
——————————
Sửng sốt mất vài giây Mạnh Nhạc Nhạc mới nhận ra, hai lão già kia cũng đã bị bắt lại, tạm thời cô đã an toàn, cố gắng áp chế cơn đau như muốn mức ngất xỉu xuống, cô chợt loáng thoáng nghe thấy.
"Nhạc Nhạc... Nhạc Nhạc..."
Đây là giọng nói của ai vậy, thật quen thuộc.
Trong trí nhớ, giọng nói này tựa hồ luôn dịu dàng ấm áp, luôn nhắc nhở cô không nên chơi la cà bên ngoài, nhắc nhở cô chú ý an toàn, về nhà thật sớm.
Những kí ức ấm áp mà cô đã ép bản thân quên đi nay lại hiện về trước mặt.
Cô nghe được giọng nói nghẹn ngào của bản thân, tựa hồ giống như nhiều năm về trước.
"Mẹ... Mẹ..."
Mạnh Nhạc Nhạc lảo đảo đi đến cạnh người phụ nữ, trên người toàn vết thương rỉ máu nhuộm đỏ cả áo, yếu ớt, đáng thương như đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ rơi, không có nhà để về.
Nhậm Tương Ninh cố gắng mở mắt nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, bà gắng gượng nở một nụ cười, khóe miệng trào ra một ngụm máu đỏ tươi chảy thấm cả vào vạt áo trước ngực, khó khăn mở miệng nói đứt quãng:
"Nhạc Nhạc, mẹ xin lỗi... Mẹ không phải là một người mẹ tốt. Nhưng con phải tin rằng, mẹ thật sự... rất thương con... Mẹ xin lỗi. Còn nữa, Nhạc Nhạc, con giỏi quá... Mẹ đã xem con diễn thuyết trên video... rất... rất giỏi..."
Sắc mặt người phụ nữ trước mắt Nhạc Nhạc đã trắng bệch, ngực phập phồng khó khăn, càng nói chuyện, máu tươi trào ra càng nhiều.
"Đủ rồi, mẹ đừng nói nữa, bác sĩ sắp tới rồi, chúng ta đi bệnh viện, đi bệnh viện..."
Mạnh Nhạc Nhạc nghẹn ngào, đối diện với sinh tử, mọi oán hận trong quá khứ đều không còn ý nghĩa gì nữa, người không còn, yêu hận cũng không là gì cả.
Người phụ nữ gắng gượng vươn tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi không tự giác mà rơi xuống nơi khóe mắt Mạnh Nhạc Nhạc, vuốt ve gương mặt, luyến tiếc buông ra, đột nhiên, bà như nhìn thấy gì đó, trong đôi ảm đạm sáng lên, giọng nói cũng to hơn một chút.
"Kiến Bạch... Kiến Bạch lại đây..."
Mạnh Nhạc Nhạc lúc này mới thấy Trần Kiến Bạch đứng cạnh cửa, cùng... Tiêu Diệp, hai người đều cực kỳ chật vật, cả người đầy mồ hôi, quần áo nhăn nhúm.
Trần Kiến Bạch không thể tưởng tượng được, anh chỉ mới đi mua giúp dì Ninh một chiếc bánh kem nhỏ, chuyện gì đã xảy ra vậy.
Khi nhìn thấy xe cảnh sát đậu dưới lầu, lại nghe nói tầng 16 xảy ra chuyện, anh hoàn toàn luống cuống, liều mạng xông vào hàng rào cảnh vệ chạy lên, thang máy đã bị đóng, anh chỉ có thể đi thang bộ từng tầng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh ghét bỏ thân thể gầy yếu của mình đến thế, chỉ ngắn ngủn 16 tầng thôi mà anh có thể té ngã ba lần, cuối cùng, nếu không phải gặp được Tiêu Diệp, không biết đến bao giờ anh mới có thể đi lên đến nơi.
Trần Kiến Bạch nắm tay dì Ninh, bất kì ai cũng có thể nhìn ra, nhiều năm qua ở cạnh nhau, dì đã luôn chăm sóc anh. Anh cũng sớm đã chấp nhận tình thương này rồi kính trọng dì, Trần Kiến Bạch không kìm được nước mắt, hốc mắt cũng đã ướt át:
"Dì Ninh, dì hãy cố gắng một chút. Ba con, ba còn đang đợi dì..."
Nhậm Tương Ninh cười, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt chợt sáng lên, nói:
"Xin lỗi con, sau này hãy lưu tâm đến ông ấy một chút..."
Nói xong lời này, bà lại nhìn về phía Mạnh Nhạc Nhạc.
"Ba con cũng không... không còn trẻ, nên hưởng thụ một chút... còn nữa... Nhạc Nhạc, con có thể... có thể..."
Bà thoáng do dự, nhưng khóe miệng vẫn rỉ máu, bà khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói:
"Con có thể đồng ý với mẹ gả cho... gả cho Kiến Bạch... không..."
Mạnh Nhạc Nhạc sững sờ, gả cho Trần Kiến Bạch?
Cô nhìn sang Trần Kiến Bạch cũng đang ngẩn người, giây tiếp theo, lại nhịn không được nhìn về phía Tiêu Diệp, anh cũng đang ngây người như Trần Kiến Bạch.
Bàn tay người phụ nữ trong lòng cô đã rũ xuống.
Mạnh Nhạc Nhạc giống như bị người ghim chặt, mãi một lúc lâu vẫn không thể quay đầu lại nhìn bà.
Vất vả lắm mới quay đầu lại lại được, nhìn người phụ nữ đã nhắm mắt. Bà ấy trước sau vẫn luôn là một mỹ nhân, cũng luôn là một người dịu dàng. Lúc này lại lạnh băng nằm trên mặt đất, không nói lời nào...
Bà đã hoàn toàn bỏ rơi cô rồi.
Từ hôm nay trở đi, Mạnh Nhạc Nhạc, thật sự đã trở thành một người không có mẹ.
Cô nghe được giọng nói của mình vang lên trong căn phòng yên tĩnh, không biết là đang nói cho ai nghe nữa...