Dường như đã qua thật lâu, lại dường như chỉ mới chớp mắt, Mạnh Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng Tiểu Mễ nói:
"Chị Nhạc Nhạc, hai người kia, ta mang về cho dì Mộc xử lý, chị trở về cùng em được không? Dì Mộc vẫn luôn tìm chị..."
Mạnh Nhạc Nhạc đã không còn tâm trí nghe Tiểu Mễ nói gì nữa. Cô lấy hết sức lực còn lại cầm thanh kiếm trong tay, từng bước một đi đến lão già cao gầy bên cạnh, mũi kiếm còn nhỏ máu tí tách xuống nền.
Theo mỗi bước đi của Mạnh Nhạc Nhạc, máu cũng nhuốm đỏ tấm thảm khách sạn.
Lão già kia như dự cảm được điều gì đó, không ngừng ngẩng đầu, run rẩy nói:
"Cô không thể đụng đến ta, ta là Đạo Khôn chân nhân, là trưởng lão của Ngũ Tán Tông, cô dám động đến, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu cô buông tha cho ta, ta cũng sẽ tha cho cô, ta còn có pháp bảo..."
Mạnh Nhạc Nhạc không mảy may dao động, nắm chặt kiếm bước từng bước một đến chỗ lão ta. Còn chưa kịp dùng sức, cô đã chợt hộc một ngụm máu trong cổ họng ra, vết máu loang lổ cả người.
Người trong phòng kinh hoàng hô lên, lão già lùn bên cạnh cũng xin tha:
"Cô gái nhỏ, đây là Thụy Liên cửu phẩm của Mộc gia(*), trong vòng hiệu lực của nó, linh lực trong người sẽ hoàn toàn biến mất, linh lực càng cao, phản phệ sẽ càng lớn. Hiện tại cô đả thương đối phương một ngàn thì cũng tự tổn hại bản thân tám trăm, cô vẫn nên thả chúng ta, về phần mẹ cô, chúng ta sẽ bồi thường..."(*: ý chỉ pháp bảo của Tiểu Mễ)
Mạnh Nhạc Nhạc nhíu mày, trong giọng nói mang theo lệ khí nồng nặc.
"Câm mồm, nếu không tôi sẽ giết ông trước."
Lão già kia khịt mũi, miệng thì ngậm nhưng vẫn còn nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Người cũng không phải do ta giết..."
Lão già cao kia đã tức muốn nổ phổi, lão bất chấp thanh kiếm kề bên người, gượng nửa người dậy tức giận hét:
"Linh Trần, sao ông có thể đẩy hết cho tôi hả?? Không phải đã nói pháp bảo tốt thì cùng đoạt cùng dùng sao... A, cô dám..."
Lão già Đạo Khôn kia còn chưa nói xong đã bị Mạnh Nhạc Nhạc đâm một kiếm, mặc kệ tiếng hét thảm thiết của lão, Mạnh Nhạc Nhạc không thèm chớp mắt lấy một cái, đã lại rút thanh kiếm ra đâm thêm một kiếm nữa.
Mười phút sau vẫn lặp đi lặp lại như thế, cô đâm lão kia mười kiếm. Mỗi nhát kiếm, sắc mặt cũng trắng bệch đi một phần, cuối cùng thậm chí còn phun ra máu.
Tiêu Diệp muốn cầm súng giúp cô, Trần Kiến Bạch cũng cầm lấy dao gọt hoa quả nhưng đều bị cô ngăn lại.
"Thù giết mẹ, để tôi tự báo."
Nhưng mặc dù Đạo Khôn đã mất linh lực, lão cũng đã trải qua quá trình rèn luyện thân thể, công kích vật lý như vậy chỉ có thể tổn thương bên ngoài da thịt lão.
Mắt Mạnh Nhạc Nhạc ngày càng đỏ ngầu lên, cảm xúc thống hận, ghét bỏ chính mình thoáng chốc tăng vọt. Linh lực trong thân thể vốn dĩ đã bị áp chế lại đột nhiên dần dần trào ra, càng ngày càng nhiều.
Cô nâng thanh kiếm, rót linh lực vào, đâm xuyên qua trái tim của lão ta.
Mới chỉ một phút trước lão ta vẫn còn thản nhiên bình tĩnh, giờ mặt mũi lập tức biến sắc, điên cuồng kêu lên:
"Chuyện này không có khả năng... không..."
Tiếng kêu đột nhiên im bặt, tròng mắt gã ta long lên, thân thể run rẩy, chỉ trong vài giây đã cứng ngắc.
Kẻ nên chết cuối cùng đã chết.
Người đáng sống lại phải ra đi.
Linh lực trong thân thể Mạnh Nhạc Nhạc vẫn chưa ngừng lại, ngược lại càng thêm lớn mạnh. Cô nghe được bên tai truyền đến đủ loại giọng nói, tựa hồ là âm thanh Hệ thống cảnh cáo, còn có âm thanh ầm ĩ của một đống người.
Ầm ĩ, quá ồn ào, đến mức cô không nghe thấy giọng nói của mẹ nữa.
Đầu cô càng ngày càng đau, cả đầu dường như muốn nổ tung.
Tiểu Mễ đứng bên cạnh Mạnh Nhạc Nhạc đã sợ ngây người, cô không thể tin được lẩm bẩm:
"Chị Nhạc Nhạc đã ép bản thân đột phá, nếu không khống chế được sẽ... nổ tan xác mà chết."
Mọi người ở đây đều cực kỳ sốt ruột, nhưng người duy nhất có linh lực là Tiểu Mễ lại vẫn chỉ là thành phần nghiệp dư. Cô nàng chỉ có pháp bảo là Thụy Liên, nhưng hiện tại Thụy Liên đã bị phá, căn bản không thể xâm nhập vào cơ thể Nhạc Nhạc.
Trần Kiến Bạch thử đến gần vài bước, nhưng còn chưa kịp đụng đến Nhạc Nhạc đã bị một màn chắn vô hình ngăn cách. Linh lực bành trướng kịch liệt cứa vào da thịt, làm máu tươi rỉ ra từ vô số vết thương trên người anh.
Thậm chí theo linh lực càng gia tăng, Mạnh Nhạc Nhạc cũng càng không ổn định. Cô đã hoàn toàn mất trí, thanh kiếm trong tay vung lên loạn xạ, có thể đâm bất cứ ai xung quanh.
Tiêu Diệp giữ chặt Trần Kiến Bạch đang cố chấp định đi về phía trước, cất giọng:
"Để tôi."
Anh ném súng lục trong tay, lao bước về phía Mạnh Nhạc Nhạc, cố nhịn xuống cơn đau đớn khi bị linh lực cứa trên da thịt, anh cố giữ chặt tay Nhạc Nhạc, muốn trấn an cô.
Nhưng mà cô đã nào còn lý trí, vừa hất người đàn ông ra, vừa huy động linh lực dùng kiếm đâm vào anh.
Nếu là bình thường, Mạnh Nhạc Nhạc sẽ không thể đánh lại Tiêu Diệp, nhưng hiện tại, toàn thân cô đều là linh khí cuồng bạo, sức mạnh cũng lớn hơn rất nhiều.
Hai người giằng co qua lại, Tiêu Diệp lại lo lắng không muốn làm cô bị thương nên dần trở nên yếu thế.
Chỉ mới vài phút, trên người Tiêu Diệp đã bắt đầu thấm ướt máu, mọi người trong phòng cũng đều lo lắng thót tim.
Hai người càng đánh càng tiến lại gần cửa sổ. Cửa kính từ trần nhà đến mặt đất đã vỡ, nay lại càng nguy hiểm. Ở độ cao của tầng 16, chỉ cần một bước là có thể tan xương nát thịt, dù linh lực có cao đến mấy cũng chẳng giúp được gì.
Tiêu Diệp đứng bên cửa sổ, phía trước là kiếm của Mạnh Nhạc Nhạc, sau lưng là khoảng không lạnh lẽo. Anh cũng không dám tránh ra, anh sợ một khi mình tránh đi, thần trí cô không còn kiểm soát nếu dùng sức quá mạnh sẽ không cẩn thận mà ngã xuống.
Anh liền đứng thẳng tắp chắn lại, tùy ý để Mạnh Nhạc Nhạc đâm một kiếm xuyên qua cơ thể mình.
Thanh kiếm lạnh băng đâm xuyên qua thân thể anh, nương theo dòng máu trào ra, thanh kiếm cũng bị giữ lại trong da thịt.
Tiêu Diệp cứ như không cảm giác được đau đớn, thậm chí còn tiến về phía trước một bước, trong thoáng chốc Nhạc Nhạc ngây người, anh vội ôm lấy cô thật chặt, ghé sát bên tai cô khẽ nói.
"Tỉnh lại, Nhạc Nhạc, mau tỉnh lại... Nhạc Nhạc..."
Động tác của Mạnh Nhạc Nhạc dừng lại, linh lực trong thân thể đang mãnh liệt bùng lên đột nhiên tắt ngúm, sức lực đều bị rút cạn, toàn thân mệt mỏi cực độ, cô nhắm mắt lại ngã xuống.