Lần này Lục Vị phấn chấn bừng bừng ngồi trên máy bay, tự tin đầy mình. Anh đã chuẩn bị bao nhiêu thứ, đọc bao nhiêu ngôn lù, cũng đã tìm rất nhiều thủ đoạn yêu đương.
Máy bay tới hòn đảo, đột nhiên có người phụ trách nói muốn chia đội khảo sát làm hai, một tổ đi căn cứ A, một tổ sang căn cứ B, mà Lục Vị nằm trong tổ B.
Lục Vị không khỏi lấy làm lạ, âm thầm tìm hiểu.
"Ai ra quyết định này vậy?"
"Đương nhiên là người phụ trách rồi."
Lục Vị không khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ mới không gặp một thời gianmà Nhạc Nhạc đã nhớ mình, cho nên muốn hẹn mình nơi vắng vẻ... Muốn...
À hí... à khụ khụ, Lục Vị đổi dáng ngồi, trong lòng phấp phới chờ mong đi sang căn cứ B.
-
Nửa giờ sau, đối mặt với hòn đảo hoang chỉ có một vài nhân viên thực nghiệm, Lục Vị nổi cơn tam bành đầu cũng sắp xì khói luôn.
Anh quay người ra khỏi sảnh lớn, không thèm nghe lời ngăn cản của người dẫn đường mà chạy thẳng một mạch vào rừng rậm, càng chạy lại càng mệt mỏi, không biết đã qua bao lâu, Lục Vị đột nhiên vấp phải cục đá trượt chân ngã.
Lục Vị nằm rạp trên mặt đất mãi lâu sau vẫn không đứng dậy, anh không khỏi thấy quá chán nản.
Khoảng thời gian này đã bị Nhạc Nhạc từ chối quá nhiều lần, thậm chí ngay trong lúc vốn nên ý loạn tình mê mà Nhạc Nhạc cũng từ chối anh, lần này còn chọn phương pháp tránh mặt không gặp, chẳng lẽ cô ấy thật sự không có chút cảm tình nào với mình sao?
Lục Vị lấy di động ra, muốn kéo tên cô vào danh sách đen nhưng luyến tiếc, muốn liên lạc với cô lại cũng thấy không cam tâm.
Cuối cùng lại trượt tay thế nào gọi cho Vương Cách Trí...
-
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, Vương Cách Trí và Lương Thần Thu đều ở nhà, đang chuẩn bị làm mấy chuyện xấu hổ thì đột nhiên di động vang lên, hai người vừa bấm nhận đã thấy bộ dạng thê thảm của Lục Vị.
Nghe xong lời tự thuật, Lương Thần Thu nhanh chóng hiểu ra ngọn ngành mọi chuyện.
"Tình huống hiện tại có 2 khả năng, thứ nhất, bảo bối nhà anh phát ra tín hiệu kết thúc, thậm chí còn tuyệt tình đến mức không muốn gặp mặt..."
Lục Vị nhíu mày, phản bác.
"Cô ấy không phải người như vậy, cho dù có muốn chấm dứt quan hệ với tôi, cô ấy cũng nhất định sẽ hai mặt một lời nói thẳng..."
Lương Thần Thu gật đầu, tiếp tục phân tích:
"Khả năng thứ hai có thể là do đối thủ của anh, tên hôn phu hờ hoặc là tên mối tình đầu bắt đầu phản kích, từ bị động chuyển thành chủ động, anh đã nghĩ xem phải ứng chiến thế nào chưa?"
Lục Vị chợt nhận ra.
Đúng vậy, sao anh lại quên nhỉ? Tình hình này rất có khả năng là do Trần Kiến Bạch hoặc Tiêu Diệp giở trò quỷ, nếu phân tích dựa theo tình hình căn cứ, thì hơn phân nửa là do Trần Kiến Bạch.
Lục Vị đúng là không thể ngờ, người làm nghiên cứu khoa học đứng đắn như hắn mà cũng sử dụng loại thủ đoạn này à?
Phải biết rằng, có lúc anh đã thật sự suy sụp rồi đấy. Nếu không phải tính anh vốn tự tin lạc quan, lại vô cùng tin tưởng Nhạc Nhạc, chứ không thì rất có thể đã tạo thành hiểu lầm không đáng có.
"Chúng ta đại khái có thể xác định, nếu không phải là trùng hợp thì chắc chắn anh đã bị đối thủ ngăn cản, bây giờ phương pháp tốt nhất là tương kế tựu kế + khổ nhục kế... Anh làm bản thân thảm thêm một tí, đập chân bẻ tay một cái rồi gọi bảo bối nhà anh qua, à đấy, đám lá Dâm Dương Hoắc đằng sau có chứa thành phần đặc biệt, có thể thử ăn một ít."
Lục Vị tò mò: "Thành phần gì vậy?"
Vương Cách Trí đứng bên cạnh nãy giờ không có đất diễn rốt cuộc đã có cơ hội lên tiếng:
"Lá Dâm Dương Hoắc*, có thành phần kích thích tình dục, có thể làm vỏ đại não hưng phấn, dồn máu xuống bộ phận nào đó nha."
Ồ, thế khác gì là Viagra? Ánh mắt Lục Vị sáng lên, hiểu ngay lập tức ý đồ của quân sư tình ái.
Mà anh cũng nghĩ kỹ rồi, chỉ cần lần này lại xảy ra quan hệ, anh sẽ khóc lóc một sống hai chết đòi Nhạc Nhạc phải chịu trách nhiệm, Nhạc Nhạc cũng vốn ăn mềm không ăn cứng, đến lúc đó tỷ lệ thành công sẽ rất lớn.
Phải thừa nhận Lương Thần Thu là một quân sư giỏi, vừa lý trí còn vừa biết chơi xấu, lần trước gặp ánh sáng hơi tối Lục Vị còn tưởng đó là một cậu trai đẹp, hôm nay anh mới phát hiện ra là nữ, lại nhìn sang Vương Cách Trí bên cạnh vẫn ngây ngây ngô ngô, Lục Vị không thể không cảm thán, tình yêu quả có tính bù trừ mà, có khi tên ngốc này bị ăn đến xương cũng không còn mất.
Hai người tiếp tục thảo luận thêm vài chi tiết, bao gồm làm thế nào để trong lúc vô tình mách lẻo việc này, làm thế nào để trả thù, rồi lại làm thế nào để rút củi dưới đáy nồi, làm đối thủ trộm gà không thành còn mất nắm gạo... thảo luận đang hăng say, đột nhiên tên Vương Cách Trí vốn hôm nay đang im lặng một cách dị thường mở miệng hỏi:
"Mà bảo bối nhà cậu tên gì?"
"Nhạc Nhạc, bảo bối tôi tên Nhạc Nhạc, tên cũng giống người, luôn có thể làm tôi vui vẻ. Cô ấy là nhà khoa học đấy, các cậu có biết nhà khoa học gì không? Chính là cực kì cao siêu luôn, mà cô ấy cũng đánh nhau rất lợi hại, nhưng cũng rất tốt bụng, tuy có đôi khi bướng bỉnh nhưng vẫn rất đáng yêu, ha ha, cô ấy còn biết cả về y học, đúng rồi cái phương thuốc hồi trước là cô ấy viết đấy, tuy rằng có hơi thừa nhưng cô ấy là thật lòng quan tâm tôi đấy nhé..."
Cơn khoe người thương của Lục Vị vẫn còn tiếp tục, nhưng mặt Vương Cách Trí thì đã xám như tro tàn, mới hôm qua hắn và Trần Kiến Bạch còn thảo luận kế hoạch để dìm chết tên cạy góc tường này như nào, hôm nay kế hoạch chỉ vừa mới bắt đầu thì đã bị sắp bại trận...
Tên khốn cạy góc tường = Lục Vị.
Người chồng đính hôn giả = Trần Kiến Bạch.
=> Cho nên:
Mình = đồng lõa = gián điệp 2 mang?
Vương Cách Trí không rét mà run, căn bản không dám nghĩ nếu việc này bị phát hiện thì bản thân sẽ thảm cỡ nào. Nếu hắn nhớ không lầm, chú Trần cũng khá hài lòng về Nhạc Nhạc, nghe nói này việc hôn nhân này là do dì Ninh trước khi chết định ra, giờ nếu chú biết mình lại đi giúp người khác cạy góc tường nhà Kiến Bạch, chỉ sợ đến gia pháp nhà họ Trần cũng mang ra mà quất mất.
Hắn lại nhìn sang hai người đang thảo luận khí thế ngất trời, thậm chí còn bắt đầu lên bố trí thực hiện các bước, giờ sao có thể ngồi yên được nữa, Vương Cách Trí vội vàng tìm lý do trốn vào WC, còn không quên mang theo ipad.
Sau khi vào thì lập tức gọi cho Trần Kiến Bạch:
"Này, Kiến Bạch, cậu đang làm gì đấy?"
"Hử? Tôi đang làm thí nghiệm, có chuyện gì?"
Còn thí với chả nghiệm, vợ cậu sắp bị thằng khác hốt rồi kia kìa!
"Khụ, kế hoạch hôm qua triển khai sao rồi?"
Trần Kiến Bạch thoáng ngạc nhiên, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.
"Tôi đã làm như cậu nói, sắp xếp cho hắn ta sang căn cứ B, kế hoạch tiếp theo không cần làm nữa đâu, tôi tin tưởng hắn sẽ biết khó mà lui..."
Việc này tuy đối với anh rất dễ dàng, nhưng trong lòng lại vẫn không dễ chịu.
Vương Cách Trí thở phào một hơi, tiếp tục hỏi:
"Nhạc Nhạc đâu, bây giờ Nhạc Nhạc ở đâu rồi?"
"Nhạc Nhạc vừa nhận điện thoại, vừa mới đi xong."
Trần Kiến Bạch cũng thấy khó hiểu, sao hôm nay tên này cứ hỏi han kì lạ thế nhỉ.
"Đuổi theo, mau đuổi theo, à từ từ, nhân tiện mang theo hòm thuốc nữa."
Dưới sự thúc giục không ngừng của Vương Cách Trì, Trần Kiến Bạch chẳng hiểu gì nhưng cũng làm theo, đến khi theo Mạnh Nhạc Nhạc lên máy bay, anh mới nghe nói hình như Lục Vị đã xảy ra chuyện.
Trong lòng anh không khỏi chột dạ, lần đầu tiên trong đời làm chuyện xấu nên Trần Kiến Bạch vốn đã cực kỳ hối hận.
"Chính ra tôi không nên lấy việc công làm chuyện tư, căn cứ B bên kia vẫn chưa hoàn toàn được khai phá, có rất nhiều mối nguy hiểm, làm sao tôi có thể..."
Vương Cách Trí thấy tên bạn tốt như vậy trong lòng cũng không chịu nổi, điều làm hắn tức giận nhất chính là hắn còn có thể nghe được tiếng di động từ phòng bên ngoài truyền đến, kèm cả tiếng cười chói tai của Lục Vị, hẳn là vừa sử dụng khổ nhục kế thành công, tên kia chắc chắn chẳng làm sao cả.
"Kiến Bạch, cậu đừng hoảng, hắn ta không sao đâu."
"Cậu làm sao biết hắn không sao được?"
Vương Cách Trí á khẩu không trả lời được, Trần Kiến Bạch buông điện thoại xuống, đi đến bên người Mạnh Nhạc Nhạc, gục đầu xuống nhận sai.
"Xin lỗi Nhạc Nhạc, là anh đưa anh ta đến căn cứ B, anh... Anh sai rồi... Anh, anh cũng không biết anh bị làm sao, lại có thể làm ra chuyện như vậy nữa..."
————————
Mạnh Nhạc Nhạc lặng lẽ ngồi trên trực thăng, vài phút trước cô nhận được tin tức Lục Vị mất tích từ bên căn cứ B, sau đó cô thử gọi cho Lục Vị, lại thấy hắn bị lạc trong một góc rừng, cả người trầy trật còn bị thương rất nhiều, đầu óc dường như còn không được tỉnh táo nữa.
Cô phải thừa nhận, mình rất lo lắng.
Khi Lục Vị ở cạnh cô cũng đâu có cảm giác gì, thậm chí đôi khi còn cảm thấy hơi khó chịu. Thỉnh thoảng cô còn cảm thấy người này cứ như một tên đại thiếu gia không biết đến khói lửa nhân gian, sống dễ dàng tự do tự tại làm cô có chút hâm mộ, cũng chính vì vậy, khi nhìn thấy anh khổ sở vì tình, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng cũng có sự tự hào khó nói.
Thế nhưng khi người này đã thực sự rời khỏi căn cứ, rời đi theo yêu cầu của cô, cô mới chợt cảm giác được sự cô độc.
Không còn người bày trò ngốc nghếch trêu chọc, không còn người lúc nào cũng muốn quyến rũ mình, không còn người nói lời ngon tiếng ngọt với mình nữa...
Tất cả mọi thứ đều trở nên bình lặng, thậm chí là nhạt nhẽo.
Đến nỗi có đôi khi, cô ăn được món tráng miệng mới có ở căn cứ, sẽ theo bản năng nghĩ rằng Lục Vị chắc chắn sẽ thích, rốt cuộc anh ta ngoài miệng thì nói không thích, nhưng thực tế mỗi lần đều ăn sạch sẽ, mà khi ăn, đôi mắt còn bất giác nheo lại thỏa mãn như một con thú cưng, thế nhưng khi lấy di động ra, cô mới chợt nhớ người này đã đi rồi.
Muộn màng, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác được tình cảm của bản thân đã có chút biến hóa rất nhỏ, nhưng nghiên cứu thì quá bận rộn, chuyện tình cảm cần giải quyết lại quá nhiều, thành ra cô cũng không có tâm tư để nghiêm túc suy xét về phương diện này.
Cho đến tận hôm nay, khi biết Lục Vị gặp phải nguy hiểm, giờ hồi tưởng lại chuyện lúc trước, cô bỗng không nhịn được tự vấn lương tâm có phải bản thân đã tuyệt tình quá không?
Còn có đối diện là một Trần Kiến Bạch mặt đầy áy náy, sao anh lại làm ra những hành động khác thường như vậy, trong lòng cô đều rất rõ ràng, nhưng cô cũng không thể trách anh, chỉ có thể thở dài.
Việc ở đây xong rồi, phải giải quyết chuyện tình cảm cho thỏa đáng, Mạnh Nhạc Nhạc, đồ cái củ cải thối lăng nhăng nhà mi!!