Hệ Thống Cải Tạo

Chương 140: Ai thủ d*m cho ai cơ?



Sau khi máy bay đáp xuống căn cứ B, nhiệm vụ cứu hộ lập tức được triển khai.

Mạnh Nhạc Nhạc cầm bản đồ bắt đầu lục soát, Trần Kiến Bạch mang theo hòm thuốc đi phía sau.

Đi đến một ngã rẽ, tai nghe Trần Kiến Bạch lại truyền đến giọng Vương Cách Trí:

“Ở hướng đông bắc.”

Trần Kiến Bạch ngạc nhiên:

“Sao cậu biết?”

“Tôi vừa mới bấm một quẻ, chính là vị trí kia… Ai da, cậu cứ nghe tôi đi, đi về hướng kia, đừng dẫn theo Nhạc Nhạc…”

Trần Kiến Bạch nửa tin nửa ngờ đi theo chỉ dẫn của Vương Cách Trí hướng về phía đông bắc, càng về sau, Vương Cách Trí lại càng đưa ra hướng dẫn rõ ràng, cuối cùng cũng tới một cái hang nhỏ.

Lúc này ở một bên khác, Lục Vị vẫn còn đang nói chuyện với Lương Thần Thu, đương nhiên cũng là dùng tai nghe Bluetooth để tiện cho quân sư có thể tùy lúc chỉ đạo.

“Cô nói xem liệu Nhạc Nhạc có thể chú ý tới ám hiệu tôi lưu lại không? Cỏ tôi cũng đã ăn rồi, lỡ như cô ấy tới chậm…”

“Mọi sự đã xong, chỉ thiếu…”

Giây tiếp theo, Lục Vị ngơ ngác nhìn người đàn ông vừa đẩy ra nhánh cây ngoài cửa động, không khỏi có chút hoảng:

“Đậu má, Trần Kiến Bạch, không ngờ lại là Trần Kiến Bạch tìm được nơi này trước… Phải làm sao bây giờ?”

Trong tai nghe cũng trầm ngâm mất một lúc mới truyền đến chỉ thị:

“Không có việc gì, để xem anh ta định làm gì trước đã?”

————————

Trần Kiến Bạch nhìn Lục Vị đang nửa nằm nửa ngồi trên tảng đá, miêu tả lại cho người trong tai nghe:

“Tìm được hắn rồi, trên tay chân đều có thương tích, sắc mặt rất đỏ, ý thức hẳn là vẫn là tỉnh táo.”

Ở cái chỗ nhỏ hẹp này, Lương Thần Thu cũng nghe được mấy lời miêu tả, cô nhíu mày hỏi:

“Anh ta đang nói chuyện với ai vậy?”

Lục Vị cũng không hiểu lắm, chỉ có thể đoán:

“Nhạc Nhạc?”

Lương Thần Thu mím môi, cứ cảm thấy việc này có chỗ nào quái quái, nhưng cũng không có cách giải thích khác, cô quyết đoán hạ mệnh lệnh:

“Khổ nhục kế bắt đầu!”

Lục Vị lập tức ra sức kêu rên vào di động của Trần Kiến Bạch:

“Nhạc Nhạc, là Nhạc Nhạc phải không? Rốt cuộc em cũng tới cứu anh rồi, anh bị thảm quá đi, bị gấu chó to ơi là to đuổi, còn suýt nữa thì chạm trán với hổ báo, trên người cũng bị thương hết rồi, huhuhu…”

Trần Kiến Bạch nghe tên này rên rỉ thì trong lòng cực kỳ áy náy, nhưng trong tai nghe lại chỉ truyền đến tiếng cười nhạt khinh bỉ, tựa hồ không thèm quan tâm, Trần Kiến Bạch tuy không rõ nhưng vẫn lấy hòm thuốc ra định giúp Lục Vị xử lý vết thương một chút, nhưng còn chưa bắt đầu, giọng Vương Cách Trí đã truyền đến:

“Cậu xem có phải sắc mặt hắn ta hơi đỏ, thân thể nóng lên, cùng với, khụ, bộ phận nào đó không thể nói ngỏng lên sưng to không? Tôi bảo nè, là hắn xài một loại thảo dược tương tự với Viagra đấy, bằng bất cứ giá nào cậu cũng không thể để Nhạc Nhạc đến được đây, mau xử lý cho hắn chút đi.”

Trần Kiến Bạch sững sờ, nhưng phải xử lý thế nào cơ?

Vương Cách Trí vẫn không hề hoảng loạn, khổ nhục kế chứ gì, đợi lát nữa tiêm cho phát chết cha nhà anh nhé.

Hắn cũng đưa ra chỉ thị:

“Trước cậu thử dùng cái kẹp xem bệnh trạng hắn thế nào.”

Lục Vị phát hiện hình như mình tỏ ra khổ sở không có hiệu quả, lại nhìn người đàn ông lấy ra một đống thiết bị chữa bệnh, thậm chí còn có kéo, tiêm thuốc mê, trong lòng đã hoảng đến một mớ, tên này muốn làm gì vậy?

Anh đột nhiên nghĩ đến bộ phim kinh dị vừa xem gần đây, người chồng trong phim ra tay tàn bạo chặt xác đối tượng ngoại tình của bà xã, Lục Vị lập tức giật thót lên, Trần Kiến Bạch sẽ không định giết người diệt khẩu đấy chứ???

Càng nghĩ lại càng thấy có khả năng, Lục Vị đưa tay lên muốn phản kháng, nhưng trước đó vốn dĩ đã bị té ngã, lại còn đi cả một chặng đường xa như vậy, để màn trình diễn được chân thật, toàn bộ thương tích trên người anh cũng đều là hàng real hết, lúc này đúng là Lục Vị có muốn tránh cũng không thoát.

Thành ra chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Kiến Bạch dùng kẹp banh quần mình, để lộ cây hàng sưng đỏ mà thằng nào cũng có kia ra…

Lục Vị thì đã hốt lắm rồi, tên này, tên này không phải muốn cắt ‘cậu nhỏ’ của anh đấy chứ???

Chính ra anh nên sớm nghĩ đến mới phải, lần trước ở quán bar, anh biết Trần Kiến Bạch đã nhìn thấy anh và Nhạc Nhạc ở bên nhau, lúc ấy tầm mắt bọn họ còn đối diện nhau nữa mà, tên này nhất định là đố kỵ anh có hàng to xài tốt, không ngờ giờ còn giở cả chiêu ác độc này ra.

Ngay đúng thời khắc mấu chốt, đầu tai nghe bên kia chợt truyền đến chỉ thị:

“Kêu to lên!”

Lục Vị lập tức phản ứng lại đây, dựa theo chỉ thị hướng ra phía ngoài kêu ầm lên:

“Cứu mạng a, có tên muốn giết người diệt khẩu a, Nhạc Nhạc…”

——————————

Mạnh Nhạc Nhạc tìm rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được một mảnh vải mắc trên một thân cây, cô còn nhớ rõ, đây là nguyên liệu định chế áo sơ mi của nhà họ Lục, cô đi dọc theo con đường dẫn xuống dưới, đột nhiên nghe được giọng đàn ông kêu la thảm thiết.

Là Lục Vị!

Cô theo hướng âm thanh âm chạy thật nhanh tới, đây là một góc rất hẻo lánh, còn bị cây cối um tùm che khuất.

Hử??!!!

Hả!!!!

Ai có thể nói cho cô, vì sao Trần Kiến Bạch lại ở chỗ này?

Mà lúc này Lục Vị đang nằm trên tảng đá, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt ửng hồng, Trần Kiến Bạch thì đứng ở một bên, trong tay dùng cái kẹp gẩy gẩy… Khụ… cây hàng sưng to của Lục Vị.

Đây là cốt truyện mẹ gì?!!!

Mạnh Nhạc Nhạc phản xạ có điều kiện lập tức quay người, mở miệng như máy không kịp suy nghĩ:

“Xin lỗi đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục.”

Trần Kiến Bạch sững sờ, cái kẹp trên tay không tự chủ kẹp chặt làm Lục Vị lập tức ré lên một tiếng thảm thiết, Trần Kiến Bạch vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Hai người đồng loạt giải thích với Mạnh Nhạc Nhạc:

“Nhạc Nhạc, tên này muốn giết anh, còn muốn cắt mất chim anh, hắn đố kỵ anh hàng to xài tốt, hu hu hu.”

“Nhạc Nhạc, Lục Vị ăn phải cỏ kích dục, anh chỉ đang nghĩ biện pháp giúp anh ta giải quyết thôi.”

Mạnh Nhạc Nhạc cũng ngớ cả người, thoáng nhìn lại tình huống ở hiện trường, cô lập tức tin vào lý do Trần Kiến Bạch nói, hơi buồn bực hỏi:

“Giải quyết thế nào mới được?”

Không biết sao mà giờ trong tai nghe lại không có tiếng gì nữa, Trần Kiến Bạch đơn thuần thiện lương căn bản không nghĩ đến được mấy thứ như thuốc an thần, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm bản thân đưa ra đáp án:

“Dùng tay lặp đi lặp lại kích thích ở những mô mềm, làm cho tinh dịch phóng thích?”

Lục Vị trợn mắt há hốc mồm, lời này có ý tứ gì? Là đúng như anh nghe hiểu ấy hả? Ai muốn thủ dâm cho ai cơ? Trần Kiến Bạch muốn thủ dâm cho anh ấy hả?

Ố mài gớt, trẫm cự tuyệt, trẫm kiên quyết cự tuyệt!

Lục Vị nhăn nhó khó ở, nỗ lực muốn kéo việc này về lại quỹ đạo.

“Nhạc Nhạc, anh muốn em giúp cơ!”

Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được đỏ mặt, giúp cái quỷ à? Hiện tại tình huống là cô đang ở ngay trước mặt vị hôn phu trên danh nghĩa đấy, làm thế nào mà giúp anh được?

Cô chỉ có thể lờ đi lời Lục Vị, xoay người rời đi, tỏ vẻ giao hết mọi chuyện cho Trần Kiến Bạch.

Nhưng còn không đợi cô đi ra khỏi hang, Lục Vị đã sắp hỏng mất:

“Không, không được, anh đừng có đụng vào tôi, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát cho xem!!! Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc… please… Nhạc Nhạc…”

Lục Vị kêu cực kì thảm thiết, mỗi một tiếng đều lẫn theo cả tiếng bật khóc tức tưởi, Mạnh Nhạc Nhạc đi đến cửa động chợt đứng lại, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Do dự hồi lâu, cô cuối cùng vẫn quay về, lúc nói chuyện còn không dám nhìn ánh mắt của Trần Kiến Bạch.

“Hay là, hay là để em tới giúp anh ta vậy…”

——

Ở chung cư Vương Cách Trí, ngay lúc Mạnh Nhạc Nhạc đi vào hang kia cũng là lúc Lương Thần Thu mở ra cửa nhà vệ sinh, cau mày nhìn người đàn ông đang ngồi trên nắp bồn cầu chỉ đạo.

Không đợi cô nói chuyện, di động hai người đồng loạt truyền đến giọng phụ nữ nói:

“Xin lỗi đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục.”

“Xin lỗi, xin lỗi…”

“Nhạc Nhạc, tên này muốn giết anh, còn muốn cắt mất chim anh, hắn đố kỵ anh hàng to xài tốt, hu hu hu.”

“Nhạc Nhạc, Lục Vị ăn phải cỏ kích dục, anh chỉ đang nghĩ biện pháp giúp anh ta giải quyết thôi.”

……

Lương Thần Thu đã trải qua nhiều vụ án lớn, cũng đã gặp rất nhiều chuyện quái đản, nhưng quả thật vẫn là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy.

Nói cách khác, vừa rồi là bọn họ chỉ cách nhau một bức tường, ra sức chỉ đạo cho cả 2 bên tình địch??

Thật đúng là… Sống lâu mới thấy hết sự lạ trên đời.

Bên kia microphone truyền đến động tĩnh rất rõ ràng, Lục Vị đã thắng, sắc mặt Vương Cách Trí đã xám ngoét, đầy đầu đều chỉ có thể nghĩ về cây roi da siêu to khổng lồ của chú Trần.

Hắn thật có lỗi với Kiến Bạch, có lỗi với người anh em.

Kiến Bạch sống suốt 32 năm, vất vả lắm mới thích một cô gái, thế nhưng lại bị hắn dẫn đường cho tên khác hốt mất?

Còn để cả bạn gái mình – một chỉ huy trưởng trong quân đội chỉ đạo nữa!

Mình chính là kẻ có tội, chính là đồ thọc gậy bánh xe!!

Lương Thần Thu nhìn dáng vẻ Vương Cách Trí gục xuống, bất chợt cầm lấy micro:

“Trần Kiến Bạch? Tôi là bạn gái Vương Cách Trí, nếu anh không muốn mất vị hôn thê của mình vĩnh viễn thì tôi sẽ đưa ra cho anh một biện pháp.”

Trần Kiến Bạch đứng ở cửa hang, nghe bên trong truyền đến tiếng thở dốc thô nặng tâm trạng cũng cực kì khó chịu, giờ nghe vậy anh không khỏi dâng lên một tia hy vọng.

“Là gì?”

“Bên ngoài cửa hang hẳn là có một bụi cỏ, chính là dâm dương hoắc, anh hái cả bụi rồi gặm hết đi, 3 phút sau đi vào hang.”