Trần Kiến Bạch đứng trước cửa hang do dự thật lâu, trong lòng lướt qua vô số hình ảnh, cuối cùng hiện lên trước mắt chính là ở khách sạn London, anh cùng Nhạc Nhạc vui vẻ hoàn thuận ngồi trên sofa, Nhạc Nhạc đang xem bộ phim về Lagrange, còn anh thì đang xem cô chăm chú.
Mỗi lần họ xem một bộ phim nào, sau đó anh đều phải xem lại một lần nữa, bởi vì chỉ cần có cô ở bên, anh liền không thể tập trung được.
32 năm trước, anh vẫn luôn tập trung vào nghiên cứu khoa học, ăn nói thì vụng về, cũng không biết phải nói sao để làm người khác cảm động, anh chỉ biết giờ khắc này, khi phải đối mặt với khả năng Nhạc Nhạc sẽ ở bên một người khác, đối mặt với khả năng sẽ vĩnh viễn mất đi Nhạc Nhạc như Lương Thần Thu nói.
Anh, không nỡ.
Loại chuyện như ăn thảo dược này đúng là đã đi ngược lại với các quy tắc của anh, nhưng cuối cùng, anh vẫn làm.
Sau khi ăn xong, từ bụng dưới lập tức dâng lên một cơn nóng khó tả, bộ phận nào đó nháy mắt thức tỉnh, dựng cả chiếc quần phồng lên.
Tất cả có vẻ đều đã đi theo kế hoạch, nhưng tuy là kế hoạch đã vạch ra chu toàn, Lương Thần Thu cũng không thể ngờ, Trần Kiến Bạch lại là một người đàn ông có lòng tự trọng mạnh mẽ đến vậy.
3 phút sau, anh vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa động.
10 phút sau, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Ước chừng đã đứng đến 20 phút, đầu óc đã hoàn toàn choáng váng, bộ phận dưới thân thậm chí đã đau nhức đến mức khó có thể chịu nổi, mọi thứ thật sự đã tới giới hạn, Trần Kiến Bạch gần như đã mất ý thức rốt cuộc giờ mới buông được lòng tự tôn chết tiệt kia xuống, lê bước vào hang.
Lúc này, nơi anh từng đứng đã bị mồ hôi rơi ướt đẫm đến đọng thành vệt nước.
Thật sự mà nói, kiên trì như vậy cũng chẳng để làm gì, nhưng anh chính là bướng bỉnh cảm thấy... dưới trạng thái như vậy, có lẽ anh sẽ thấy dễ chịu hơn một chút...
——
Mạnh Nhạc Nhạc kiểm tra xong cũng thật sự không biết nên nói gì nữa.
Quá rõ ràng, người đàn ông này không còn cách nên đã chọn con đường mà đến chính anh cũng không đồng ý, thế nên mới tự trừng phạt bản thân đến mức này, quả thực đúng là, đúng là...
Đồ ngốc!!
Giờ thì hay lắm!
Kết quả anh tự trừng phạt bản thân chính là dược tính đã xâm nhập quá mãnh liệt, nếu là đàn ông bình thường thì khả năng cao đã coi như phế, dù có không phế thì cũng cần dưỡng thương cỡ nửa năm.
Cũng may thân thể anh không tồi, lại vừa đúng lúc Mạnh Nhạc Nhạc đã học về y dược, tất cả vẫn còn có thể xử lý, nhưng hiển nhiên, phương pháp cần dùng cũng phải đặc thù hơn một chút, cũng yêu cầu cô dùng thân thể cho anh kích thích lớn hơn nữa, thậm chí còn cần vận dụng linh khí trong cô tẩm bổ cho anh...
Tình huống thực sự không ổn lắm, nhưng cô... cũng không thể đứng nhìn anh xảy ra chuyện được.
Mạnh Nhạc Nhạc đỡ Trần Kiến Bạch sang một góc cách xa Lục Vị nhất rồi trở về bên người Lục Vị, có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Vị cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Sau thoáng trầm mặc, Mạnh Nhạc Nhạc lấy từ hộp y tế ra một cuộn băng gạc, muốn che đôi mắt Lục Vị đi, nhưng anh lại quay đầu tránh được, cất giọng bất mãn:
"Anh không che, tại sao anh phải..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Mạnh Nhạc Nhạc cưỡng chế chặn lại, cuộn băng vòng trên đầu anh hai vòng, còn thắt cái nơ con bướm, bảo đảm anh sẽ không thể nhìn thấy gì.
Mạnh Nhạc Nhạc đứng lên, nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Vị, sau đó đứng dậy đi về hướng Trần Kiến Bạch...
Lúc này chỉ còn thiếu một câu, "Anh ở nhà ngoan, em đi ngủ với thằng khác một lát, đều là để cứu người mà thôi!!"
Ủa, cái kịch bản này sao nghe máu chó quá vậy?
... Mà mình đúng là có thể trúng cử Top 10 nữ chính khốn nạn nha...
——————————
Trần Kiến Bạch lúc này đã cuộn tròn trong góc, toàn thân đều đang run rẩy, người nóng hầm hập đến dọa người, cứ để thế sẽ rất nguy hiểm.
Mạnh Nhạc Nhạc trước tiên đút cho anh uống chỗ nước cất còn lại, rồi cởi bỏ toàn bộ quần áo của anh ra, thừa dịp Lục Vị đã bị che mắt, Trần Kiến Bạch thì thần chí không không tỉnh táo, cô lấy ra vài loại thảo dược từ trong kho Hệ thống.
Lúc này, là thảo dược đàng hoàng, chủ yếu có công hiệu có tĩnh tâm, dưỡng sinh, trừ độc, cô dựa theo trình tự nhất định nhai nát rồi đút cho Trần Kiến Bạch.
Cuối cùng, Nhạc Nhạc xoa lên gậy thịt đã đỏ bừng nóng như nung kia, thứ này đã hoàn toàn cứng ngắc, nếu chỉ dùng tay khả năng không quá hiệu quả, tình thế bức bách, cô trước tiên dùng nước giội lên xua bớt đi cái nóng, lại chậm rãi cởi bỏ váy trên người, cũng cởi ra quần lót bởi vì trước đó xoa nắn hàng họ cho Lục Vị mà đã sớm ướt át, bẻ hai môi âm hộ, từ phía trên quy đầu ngồi xuống.
Quá! Quá nóng!!
Trước kia khi làm tình với Trần Kiến Bạch, bởi vì dương vật của anh rất thô, phản ứng đầu tiên của cô đều là bị căng trướng.
Hôm nay, thứ này còn nóng bỏng đến khủng khiếp, Mạnh Nhạc Nhạc thậm chí có thể tạm thời bỏ qua cả cảm giác no căng lẫn đau đớn, chỉ còn lại có cảm giác bị nóng đến run rẩy, bất giác chỉ muốn khom người co rụt lại.
Mạnh Nhạc Nhạc phải cắn chặt răng mới có thể tránh cho bản thân kêu ra tiếng, vì trong tiềm thức, cô không muốn để Lục Vị nghe thấy.
Vách thịt non mềm trong âm đào nào đã phải ngậm lấy thứ nóng như vậy bao giờ, lúc này đã như bị bỏng đỏ bừng lên rất đáng thương. Huống hồ cái thứ nóng hầm hập này còn cứng rắn như sắt, quả thực không dễ để chọc vào chút nào.
Tình huống của Trần Kiến Bạch thật sự rất nghiêm trọng, Mạnh Nhạc Nhạc không dám trì hoãn, cố nén cảm giác nóng bỏng kẹp chặt lỗ nhỏ, trên dưới trái phải ma sát liên tục. Tay cô chống trên thân người đàn ông, đầu tiên là nâng mông rút ra một chút, rồi lại chậm rãi ngồi xuống, cứ thế lặp đi lặp lại động tác, thẳng đến khi huyệt động rốt cuộc đã thích ứng được với độ ấm cùng kích cỡ mà dần dần ướt mềm, cũng có thể nuốt cây gậy vào ngày càng sâu hơn.
Dưới một đống nỗ lực như vậy, rốt cuộc bím nhỏ đã có thể . . .
.
.
.
.
Cũng bởi vì tốc độ cùng sức nặng khi bị đụ quá nhanh, hai vú Mạnh Nhạc Nhạc theo đó nảy tưng tưng, dù có áo ngực bao lại mà vẫn thấy đau. Cô đang định đưa tay giữ lấy, thì đột nhiên, từ phía sau có hai bàn tay vươn ra, đỡ lấy bầu vú đong đưa loạn xạ, không nói lời nào đã túm lấy nắn bóp.
Mạnh Nhạc Nhạc giật mình, rõ ràng là tay Trần Kiến Bạch còn đang đặt trên mông cô, mà đôi tay xuất hiện bất ngờ này còn có vết thương đã được xức thuốc, là của ai chỉ cần vừa nhìn đã biết.
Mạnh Nhạc Nhạc không dám quay đầu lại, thân thể đều đang căng chặt, dưới thân là Trần Kiến Bạch càng là lúc càng thọi lên điên cuồng, cây hàng to tướng nắc dồn dập, quanh quẩn toàn bộ không gian trong hang đều là âm thanh cắn rút phầm phập.
Cô nỗ lực khống chế bản thân, điều chỉnh hô hấp, từ tốn nói:
"Lục Vị, anh làm gì vậy? Em, chờ em thêm một lát là được, anh... đừng như vậy..."
Người đàn ông làm như không nghe thấy chỉ tiếp tục xoa nắn, thậm chí xé mở cổ áo đã buông lơi, luồn tay từ dưới áo lót đi vào, xoa nắn bầu ngực cao ngất, đè ép vú mềm thành đủ loại hình dạng đáng thương, đầu ngón tay thô ráp vân vê đầu ti đã sưng to, thậm chí còn kéo rồi lại nhéo, động tác cứ như trả thù cho bõ tức.
Một hồi lâu sau có vẻ như anh mới đỡ giận, ghé môi sát bên tai cô gằn từng chữ:
"Nhạc Nhạc, nếu hôm nay anh và hắn đều không ăn mấy thứ vớ vẩn kia, chúng ta hoàn toàn bình thường đứng trước mặt em, vậy em sẽ chọn ai?"
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, nhưng cũng có thể hiểu, anh đang ép cô phải đưa ra lựa chọn.
Cô cũng không nhịn được tự hỏi, mình nên chọn ai?
Trong đầu cô hiện ra hình ảnh Trần Kiến Bạch đối với cô thật tốt, rồi lại hiện ra hình ảnh ấm áp do Lục Vị mang lại, những cảnh tượng lẫn nhau đan xen trong đầu.
Hóa ra, bất tri bất giác, bọn họ đã có nhiều hồi ức đến vậy.
Nếu cứ bắt buộc phải chọn ai... Mạnh Nhạc Nhạc thật sự không làm được.
Mãi một lúc lâu sau, cô định hạ quyết tâm, nói:
"Em chọn..."
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Lục Vị đánh gãy.
"Anh không nghe! Bây giờ thì khẳng định em sẽ chọn anh ta. Bởi vì việc đã rồi, em cảm thấy có lỗi vì ở trước mặt anh mà lại làm tình với anh ta nên sẽ không tự giác nghiêng luôn về phía hắn. Và còn vì em sợ, em sợ anh sẽ giống Tiêu Diệp, bởi vì loại chuyện này mà canh cánh trong lòng, cho nên, không công bằng... Nhạc Nhạc, thế này không công bằng..."
"Nếu hôm nay ở dưới tình huống bình thường, em lựa chọn hắn, Lục Vị anh tự nhận mình cũng là người có tự tôn, anh sẽ không còn dây dưa, hoàn toàn biến mất khỏi đời em, đây cũng chẳng phải là việc gì khó..."
"Không phải chỉ là thích một cô gái sao? Không phải chỉ là cô gái duy nhất mình từng quen đến 1 năm sao? Anh dùng mười năm là có thể quên em chứ gì... Còn nếu không được, cuộc đời dài như vậy, anh sẽ từ từ quên đi, rốt cuộc cũng sẽ quen mà thôi... Ba anh cũng chính là như vậy, từ tâm như tro tàn đến tập mãi thành thói quen, rồi lại đến sống như cái xác không hồn, tóm lại thời gian rồi sẽ vùi lấp tất cả, ai mẹ nó muốn chết muốn sống yêu đương như thế..."
"Nhưng mà, Mạnh Nhạc Nhạc, anh không chấp nhận em đưa ra lựa chọn dưới tình huống không công bằng. Chỉ bởi vì anh ta ăn thứ cỏ chó má này nhiều hơn anh thôi sao? Cũng chỉ bởi vì em làm tình với hắn ngay trước mặt anh thôi sao? Như thế không công bằng..."
Lục Vị vừa nói vừa rời tay xuống nơi hai người giao hợp.
Lúc này, cô đã tách hai chân quỳ gối ngồi trên người Trần Kiến Bạch, khe thịt non nớt đang kẹp chặt lấy gậy thịt thô đỏ, theo từng cú thúc của dương vật, nước dâm không ngừng phun ra tung tóe, chảy đọng thành vũng xuống tảng đá dưới thân.
Giữa cuộc làm tình kịch liệt giờ đây còn có thêm một bàn tay đang day day viên đậu nhỏ, ngay phía dưới là lỗ dâm bị dương vật cắm rút đến căng ra, loại kích thích do chơi ba người mang lại làm toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc run lên, mới mấy cái đã bị đụ đến lên đỉnh.
Giữa cơn cao trào, cô lại nghe được Lục Vị tổng kết:
"Cho nên, không cần em lựa chọn bất công, từ giờ trở đi, hắn làm em bao nhiêu lần, anh cũng sẽ làm từng đó lần. Một lần cũng không thể thiếu. Bằng không, anh sẽ ngay lập tức đi gặm cỏ, hắn ăn bao nhiêu anh cũng sẽ ăn bấy nhiêu, để xem đến cùng ai chết trước!!"