Nói xong câu kia, thứ sưng to thô dài của Lục Vị cũng chọc tới kẽ mông cô, di động trên dưới, cứ như định lúc nào cũng có thể bắt đầu tính sổ.
Mạnh Nhạc Nhạc thở hổn hển, lỗ dâm giữa cơn cao trào vẫn phải thừa nhận những va chạm đến từ phía dưới, nước nôi giàn giụa cũng phần nào làm giảm bớt sự nóng bỏng bên trong, nhưng vách thịt mềm bị cây gậy sắt thọc cắm vẫn chẳng hề có sức chống trả.
Mỗi khi đầu nấm to tướng nghiền qua cửa động mẫn cảm, cô lại không nhịn được rùng mình run rẩy, sau mông lại bị một cây gậy thật dài khác chọt chọt, có thể nói là 'trước có hổ sau có sói', tiến thoái lưỡng nan.
Nhạc Nhạc muốn tìm lý do để cự tuyệt, nhưng trong lòng lại cũng tự hiểu rõ, suy đoán của Lục Vị đã chính xác.
Dưới tình huống như vậy, cô nào có tâm tư để đưa ra lựa chọn, mà nếu có, thì cũng sẽ mang theo xu hướng tránh làm tổn thương thêm cho người khác, nên kiểu gì cũng sẽ lựa chọn người hay mối quan hệ nào đã tồn tại, đúng theo nguyên lý 'dao sắc chặt đay rối'.
Nhưng theo như lời Lục Vị nói, vậy còn chẳng phải là, là... chơi... chơi 3 sao?
Nếu chỉ làm với người xa lạ thì cũng thôi đi, chơi thế chứ chơi nữa chẳng qua cũng chỉ là cuộc truy hoan dục vọng, nhưng... làm cùng Lục Vị và Trần Kiến Bạch? Trong đó còn trộn lẫn cả tình cảm, rồi tương lai biết phải nhìn mặt nhau thế nào cũng là cả một vấn đề...
Mạnh Nhạc Nhạc bảo thủ đã lâu giờ đây có chút do dự, cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, một dải băng đã che đi đôi mắt cô, đây... đây không phải là thứ cô vừa dùng sao...
Tiếp đó, giọng trầm khàn của Lục Vị truyền đến:
"Hiện tại em không nhìn thấy, cũng không cần cảm thấy ái ngại nữa. Đương nhiên, anh sẽ rất vui nếu em tưởng tượng ra chỉ có một mình anh... đang làm tình với em..."
-
Thị giác bị che đi, đại não sẽ càng tập trung vào cảm giác ở thính giác cùng xúc giác, đặc biệt là nơi hạ thân, Mạnh Nhạc Nhạc có thể cảm thấy từng đường gân trên khối thịt kia, từng nhịp đập nảy lên, từng cú thúc khi quy đầu thô to công phá cửa mình cô hết lần này đến lần khác làm cả đống nước dâm ứ lại, cứ như bị cây chày sắt giã liên tục không biết mệt mỏi.
Có đôi bàn tay to, ngón tay thon dài rắn chắc lúc này cũng mang theo độ ấm cực cao đang ra sức ghìm ấn, bóp lấy cánh mông cô.
Mạnh Nhạc Nhạc muốn dịch ra một chút, nhưng có làm thế nào cũng không tránh nổi, đành để mặc bàn tay to cứng như sắt ghìm lấy.
Tiếng da thịt đánh vào nhau 'bang bang' rõ ràng.
Mà ở phía trên một chút lại có thể cảm giác được một đôi tay khác trước ngực, lạnh lẽo hơn, nhưng động tác lại linh hoạt táo bạo hơn rất nhiều, đầu lưỡi cô hé mở, đầu vú sưng to cùng nhũ hoa đã tê nhức đều bị nó thăm hỏi, thậm chí móng tay hơi sắc kia còn moi đào day nhéo khắp nơi, kiểm tra rờ rẫm khiêu khích từ trên xuống dưới, cứ như toàn bộ thân thể cô đều là sân chơi cho nó đùa nghịch.
Từng nghe ở đâu nói rằng, tình dục sẽ ít nhiều phản ánh tích cách một người.
Quả nhiên, cho dù có bỏ qua các vấn đề bên ngoài như kích cỡ, vị trí, độ dài... Mạnh Nhạc Nhạc cũng có thể phân biệt được rất rõ ràng, có hai người khác nhau đang chơi đùa trên thân thể mình...
Cô nỗ lực khống chế suy nghĩ đang bị gậy thịt đâm bay tán loạn, tìm lại được nhiệm vụ chính mình cần làm, đó là cần phải giúp Trần Kiến Bạch giảm bớt dược tính, bằng không không biết con cu khủng này có thể đụ đến ngày tháng năm nào, đến lúc đó thì người bị tàn phế không chỉ có mỗi anh đâu.
Mạnh Nhạc Nhạc từ từ vận chuyển linh khí dưới hạ thân, dẫn theo kinh mạch xuống dưới, thẳng đến khối thịt đang được chôn vùi trong thân thể, đồng thời âm đạo cũng phối hợp kẹp chặt hơn một chút.
Bên tai là tiếng thở dốc rên rỉ của người đàn ông, dương vật lớn cũng càng thêm năng nổ, một nắc, hai thọc, ba thúc... mỗi một lần đều dùng sức rất mạnh chọc xuyên qua cửa động, thậm chí Mạnh Nhạc Nhạc còn có thể cảm giác được lớp thịt non bên trong bị nghiền ép đến run run rẩy rẩy. Không hiểu sao trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh, đại ca chày sắt đang đục thủng bé bím nhỏ xinh, nước dâm văng ra tứ phía, mới giã mấy cái đã làm âm hộ lún xuống, nhường ra càng nhiều không gian, nhưng cũng đồng thời làm bé bím rụt thêm vào góc run bần bật.
Theo động tác thúc lên của Trần Kiến Bạch, còn có hai thứ gì đó ấm ấm tròn tròn cũng nảy lên đánh bạch bạch ngoài cửa mình của cô. Đây hẳn là hai hòn bi của anh, Nhạc Nhạc còn cảm nhận được cả hai cũng đã ướt rượt trơn trượt, nhiều lần chúng còn như muốn chui hẳn vào trong, dính chặt lấy bím cô không muốn rời đi.
Mà còn cả đám lông vừa thô vừa cứng nữa. Ngày thường Nhạc Nhạc cũng sẽ không để ý mấy tiểu tiết này, nhưng hiện tại cô có thể cảm thấy rõ ràng mỗi lần gậy thịt thúc đến chỗ sâu nhất cũng đều có thứ gì vướng vướng quấn theo, cọ xát ngoài môi âm hộ lẫn bờ mông, có sợi nào đó đặc biệt cứng còn chà xát lên cả hạt đậu nhỏ, làm cô vừa đau cũng vừa ngứa.
Cũng không biết có phải do Trần Kiến Bạch đang quá mẫn cảm, hay bị dược tính hoặc linh khí kích thích hay không, mà đám lông cu loi nhoi cứng hơn hẳn bình thường, còn rậm nữa, dương vật cắm càng sâu thì chúng nó cũng chà càng đau. Mạnh Nhạc Nhạc bị thứ này cào đến sắp bật khóc, cô muốn lấy tay đè lại, rồi lại không thể tìm đúng vị trí để che, trong lúc nhất thời khó chịu rên lên thành tiếng:
"Ưm... Đau... Lông cứng... rát quá"
Bởi vì tiếng kêu này, bàn tay đang xoa nắn đầu vú cô dừng lại, chần chừ một hồi lâu, rồi tựa như đã thở dài đành vậy, bàn tay cũng dịch chuyển xuống phía dưới.
Lát sau, lông ch... chổi chà chợt biến mất, chỉ còn chút cảm giác gợn gợn chứ đã không còn khó chịu như lúc nãy. Mạnh Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã lại có thể tập trung hưởng thụ vui sướng vì được đụ tới tấp dồn dập.
Thậm chí cô còn bắt đầu quên bản thân đang ở tình cảnh nào, không tự chủ được kêu to, còn kêu cực kỳ dâm đãng:
"A... tuyệt... nó... nó đâm em... sâu quá... A... chim to... bím em sắp nứt mất... A..."
Nếu lúc này Nhạc Nhạc còn đủ tỉnh táo để mở mắt ra xem thì sẽ thấy, trong cái hang này, ngoại trừ hai vị đang trầm mê phịch nhau ầm ầm ra, thì còn một vị người-thứ-ba đang tận tụy tay nâng vú tay đè lông cu, nghiệp vụ tận tình bận rộn...
Đúng thật là vị anh hùng thầm lặng đã xả thân giúp nâng tầm cơn nứng!
-
Cây hàng cắm rút bên trong lỗ dâm càng lúc càng nhanh, Mạnh Nhạc Nhạc có thể cảm thấy khoái cảm tích lũy đã càng ngày càng cao, giống như con đê bị đắp lên quá cao, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp xuống.
Đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến một giọng nam:
"Thế nào? Anh làm em có sướng không?"
Mạnh Nhạc Nhạc đã sắp đến cao trào chợt giật mình, đây không phải là giọng Lục Vị sao? Nhưng người đang đụ mình không phải là Trần Kiến Bạch à?
Hai người bọn họ một thì cực kì dài, một thì cực kì thô, càng không cần phải nói lúc này Trần Kiến Bạch đang chơi đùa trên thân thể cô, cô tuyệt đối không thể nhận nhầm,
Cho nên, đồng chí Lục Vị là muốn vờ như chỉ có một mình anh sao?
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Chỉ mới thấy "Giả lập chơi chó", "Giả lập chơi mèo"... chứ đây là lần đầu tiên thấy "Giả lập 'chơi' nhau" nha.
Nhưng mà này tiếng cười còn chưa kịp nén xuống, Nhạc Nhạc đã chợt cảm thấy cây hàng trong thân thể đang trướng căng thêm.
Có một điểm nho nhỏ nào đó nơi tận cùng trong cô đang bị động tác cắm rút cực kỳ nhanh mạnh này đâm tới, lỗ thịt bị anh hì hục đục cả ngày nay đã đến giới hạn, cứ như có một lớp màng chắn, từ điểm nhỏ kia bắt đầu, lớp màng càng ngày càng mỏng, một cú thúc cuối cùng đã làm quy đầu chọc thủng lớp màng, dẫn theo cơn sóng đặc sệt phun trào, đánh nát hoàn toàn lớp chắn.
Toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc run lên cứ như đã bị anh đục thủng, khoái cảm càn quét khắp não bộ làm cô như thăng lên chín tầng mây, giữa cơn mơ hồ lại vẫn nghe được giọng Lục Vị nhập tâm diễn cố:
"Anh bắn, anh đều bắn cho em!"
Mạnh Nhạc Nhạc bị cơn cao trào kịch liệt đánh cho tan tác không nói nổi, từ bụng đến hạ thân đều đang run bần bật, rồi lại bị hành vi thần kinh của Lục Vị làm buồn cười đến xoắn cả lên, cả người nghiêng nghiêng ngã xuống trên thân Trần Kiến Bạch, thở còn thở không xong, thành ra chỉ có thể thầm rủa trong đầu.
Bố trẻ Lục Vị này là đang làm remix hòa âm phối khí? Hay lồng tiếng tại hiện trường đấy à??!!——
Lục Vị: Làm sao? Người đã không cho chịch, còn muốn ông đây vừa nhìn vừa hỗ trợ, lại còn không thể nói cho đã nghiện nữa chắc!!!