Sau khi đã trải qua một cuộc làm tình tràn ngập hương sắc thỏa thuê, toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc bủn rủn, nơi sâu nhất bên trong âm đạo còn đang mất khống chế phun ra dịch thể, khoái cảm từ cơn cao trào vẫn đang liên tục dâng lên.
Cô còn chưa kịp hồi thần lại thì đã bị người bế lên, dương vật thoát ly khỏi âm hộ còn phát ra tiếng vang, làm cả vốc chất nhầy trắng đục đều tí tách trượt xuống.
Một khắc khi Nhạc Nhạc rời đi kia, Trần Kiến Bạch đang ngửa mặt nằm tưởng như vẫn còn trong trạng thái hôn mê lại khẽ giật giật ngón tay, thậm chí còn cuộn tay nắm chặt, nhưng cuối cùng anh lại chậm rãi buông ra, không có bất kì động tác nào khác.
Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp hoàn hồn, cây gậy của Lục Vị đã men theo lỗ nhỏ chưa hoàn toàn khép kín thọc vào, lúc này mà anh vẫn không quên vai mình đang diễn, cắn vành tai cô nỉ non.
"Cho anh làm thêm lần nữa." Vừa nói cũng vừa vội vàng đẩy đưa.
Động tác anh thoạt nhìn thì thô bạo, trên thực tế cây gậy đi vào chậm chạp, đẩy mở nếp gấp bên trong từng chút một. Đóa hoa mới vừa trải qua một trận vùi dập, bị căng đến mở rộng ra, còn nóng đỏ bừng bừng, bủn rủn run rẩy. Lúc này có dị vật chen vào đã chẳng còn có thể phản kháng, gậy thịt còn chưa bắt đầu quất thì đã thấy từ trong phun ra cả vốc mật nước.
Lục Vị hít sâu một hơi, nửa ôm Mạnh Nhạc Nhạc từ phía sau, thân thể dính sát vào nhau, hai phần ba gậy thịt biến mất trong khe hở, động tác anh thong thả nhẹ nhàng chỉ như muốn đánh thức cảm quan của cô dậy mà thôi.
Dưới thế công như vậy, Mạnh Nhạc Nhạc dần hồi phục trở lại, thịt non trong âm đạo thức tỉnh từng chút một, rồi lại khẽ khàng co bóp thít lấy anh chim lớn, mỗi nếp gấp cũng lần lượt bị quy đầu mài phẳng, có cảm giác dịu dàng dài lâu lãng mạn.
Thân thể này đã sớm trở nên vô cùng mẫn cảm dưới bao cơn hoan ái thành ra rất dễ dàng nổi hứng, theo thời gian dài thọc vào rút ra, loại di động nhẹ nhàng này của Lục Vị lại có vẻ quá dịu êm, cơn ngứa ngáy xuất hiện trở lại, Mạnh Nhạc Nhạc thậm chí còn chờ mong sẽ bị phang dồn dập thật mạnh.
Nhưng mà anh lại như chẳng hề phát giác, Mạnh Nhạc Nhạc không nhẫn nại được nữa.....
.
.
(lược tỉnh 1500 chữ)#Đọc bản đầy đủ tại WORDPRESS của team nhé :'3
.
.
Trong lúc cô đang nhấm nháp một cây xúc xích, thì cây khác thuộc về Trần Kiến Bạch cứ như được thả hổ về rừng, thả chim cu về lại tổ, nó cũng bắt đầu nắc tứ tung, bắt đầu một vòng đâm chọc mãnh liệt...
——
Trần Kiến Bạch dần dần từ trạng thái mê man thanh tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên đã thấy Lục Vị bên cạnh Mạnh Nhạc Nhạc.
Cô gần như hoàn toàn trần truồng nằm trên thân Lục Vị, khắp thân thể rải rất nhiều vệt đỏ, nhất là hai dấu tay đỏ rực trên mông, còn có miệng hoa kia vẫn đang vô ý thức phun ra tinh dịch, vừa nhiều vừa đặc, rõ ràng là hậu quả của việc đã bị đụ quá nhiều lần.
Ý thức còn dư lại trong đầu nói cho anh rằng, đó là mình làm, chính anh làm, Trần Kiến Bạch không khỏi nhói lên đau lòng, dịch về phía Nhạc Nhạc.
Lục Vị trợn mắt nhìn thứ vẫn còn sưng đỏ dưới thân Trần Kiến Bạch, lại nhìn động tác dịch lại của anh nên lập tức hiểu lầm, tưởng là Trần Kiến Bạch vẫn còn muốn tiếp tục, trong mắt Lục Vị như có dao, giọng nói cũng cay cú tức giận:
"Mẹ nó ai bảo anh ăn lắm cỏ thế hả? Muốn hỏng cmn thận luôn sao? ĐM!"
Lục Vị vừa nói còn vừa nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới đang run rẩy của Nhạc Nhạc, nghĩ lại vị trí của tên Trần Kiến Bạch này trong lòng Nhạc Nhạc, anh lại trầm ngâm một chút, sau nhỏ giọng mở miệng:
"Hiện tại không được, âm hộ Nhạc Nhạc đều đã sưng lên... Anh ra kia ngồi một lát đi, để tôi xoa cho cô ấy trước chờ khỏe lại chút đã..."
Tầm mắt Trần Kiến Bạch từ trên người Nhạc Nhạc dời đi, nghiêm túc nhìn Lục Vị, anh không thể không thừa nhận, người người đàn ông này là thật sự yêu Nhạc Nhạc. Tuy từ cử chỉ mà nói thì tên này có hơi không đứng đắn, nhưng sự chân thành kia không có chút nào giả dối.
Anh nỗ lực dịch tới bên cạnh hai người, thân thể vẫn còn mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát sau, Trần Kiến Bạch cúi xuống xem xét hạ thân Mạnh Nhạc Nhạc, nhìn kỹ lỗ nhỏ bị chà đạp thảm thương, bị bắn quá nhiều lần nên giờ nhầy nhụa ngập trong dịch thể, nó còn hơi sưng nữa, cánh hoa bởi vì bị giã tơi tả trong thời gian dài thành ra giờ không thể khép kín, để lộ lớp thịt mềm hồng hồng bên trong.
Trần Kiến Bạch cúi xuống, dịu dàng liếm láp, hút hết những thứ bị mình thô bạo bắn vào ra ngoài. Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng vỗ về vách thịt non vẫn đang run rẩy, đầu lưỡi cuốn lên vuốt ve qua lại vừa tinh tế vừa cẩn thận.
Rốt cuộc đã rửa sạch xong, tình trạng Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã đỡ hơn nhiều, Lục Vị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lúc này mới hơi thu liễm, nhưng khi nói chuyện vẫn cau mày bực bội.
"Chỉ cho anh thêm một lần nữa, nhẹ nhàng vào."
Trần Kiến Bạch khàn khàn nói.
"Không cần, tôi không sao nữa rồi."
Lục Vị thấy hơi nghi ngờ, nhìn lại cây hàng dưới thân Trần Kiến Bạch vừa hồng vừa sưng kia mà bảo không sao à?
Nhưng kế tiếp, anh trơ mắt nhìn Trần Kiến Bạch đi đến hòm thuốc trước mặt, lấy ra một mũi an thần, không chút do dự tự đâm thẳng vào tay.
Lục Vị cũng trợn cả mắt, đậu xanh! Vị đại ca này cũng đủ tàn nhẫn với bản thân nha!
Có lẽ là thuốc an thần đã có hiệu quả, cũng có lẽ do trước đó được phát tiết cùng việc trị liệu có tác dụng, Trần Kiến Bạch dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ là sắc mặt đã tái nhợt thêm mấy phần, hai tên đàn ông dựa vào vách động, lần đầu tiên nói chuyện với nhau hẳn hoi.
Lục Vị: "Lần trước anh thấy rồi hả?"
Trần Kiến Bạch: "Ừ."
Không cần rõ ràng, cả hai đều biết đang nói về lần đó trong quán bar.
Lục Vị tiếp tục nói: "Tôi cố ý."
Trần Kiến Bạch im lặng một hồi: "Hôm nay tôi cũng cố ý."
Hai người nhìn nhau gằm gằm, gần như đồng loạt mở miệng:
"Tôi sẽ không từ bỏ."
"Tôi sẽ không từ bỏ."
Trong hang không ngừng quanh quẩn giọng hai người vừa nói, cứ như đến cả âm thanh cũng đều đang phân cao thấp với nhau, Lục Vị hừ lạnh: