Toàn thân Tiêu Diệp bốc lên sự lạnh lẽo, dẫm từng bước một đi đến, mỗi một bước đi đều như đạp lên đáy lòng Mạnh Nhạc Nhạc.
Anh cứ thế đứng đó, mà cô, lại trần truồng, dính đầy dịch thể bị người đàn ông khác bắn lên, chật vật dâm loạn, giữa hai người chợt hình thành sự chênh lệch quá lớn.
Ba người đều không ai lên tiếng, không khí trong phòng như bị đóng băng, dường như mới trôi qua một giây, lại cũng như đã trôi qua quá lâu rồi, Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng.
"Tiêu Diệp, em..."
Lời vừa nói ra cô đã thấy hối hận, trong giọng cô vẫn còn mang theo sự nghẹn ngào khi vừa làm tình xong, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, vẻ mặt Tiêu Diệp nháy mắt đã biến sắc, anh bất chợt ra tay, nắm đấm hung hăng ập tới Phương Tu vẫn còn đang nửa nằm trên giường, làm Phương Tu bị đánh bay xuống, nện lên tủ quần áo.
Đồ vật bên cạnh bị đổ ngã, vang lên tiếng loảng xoảng ầm ĩ.
Tiêu Diệp vẫn không dừng tay, còn xông tới đấm thêm một cú từ dưới cằm Phương Tu hướng lên, một đấm rồi lại một đấm, chưa gì khóe miệng Phương Tu đã hộc ra vết máu.
Phương Tu không trốn tránh, cũng không che chắn, thậm chí không mở miệng giải thích bất cứ điều gì, chỉ cứ thế cùi gằm, không nhúc nhích để mặc Tiêu Diệp đánh đấm.
Tiêu Diệp nghiến răng, kéo ngăn tủ quần áo lấy ra cây súng lục, họng súng chĩa thẳng tắp lên huyệt thái dương Phương Tu.
Bàn tay Tiêu Diệp nổi đầy gân xanh dữ tợn, cứ như bất cứ lúc nào cũng có khả năng không kiềm chế được mà bóp cò súng, một phát bắn vỡ đầu Phương Tu.
Mạnh Nhạc Nhạc rốt cuộc đã không thể ngồi yên nhìn được nữa, vừa rồi Tiêu Diệp đánh người đã gây ra động tĩnh rất lớn, có thế nào cũng không thể làm chết người được, đây là súng thật đấy!
Cô cố gằn giọng, mở miệng nói:
"Phương Tu, anh đi ra ngoài."
Nói đến 3 lần, Phương Tu mới lảo đảo đứng dậy, xoay người từng bước một đi ra, có thể vừa nãy khi bị ngã đã làm chân bị thương, lúc này anh bước đi còn khập khiễng.
Tiêu Diệp không ngăn cản, chỉ dời họng súng sang, từ từ chuyển hướng vào Mạnh Nhạc Nhạc, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cô, mặt mày anh cứng đờ lạnh băng, rất lâu sau mới mở miệng.
"Điều Phương Tu nói, có phải thật hay không?"
Mạnh Nhạc Nhạc không biết phải trả lời vấn đề này thế nào nữa.
Sự trầm mặc của cô như giọt nước cuối cùng làm tràn ly, trong mắt anh đã hoàn toàn giăng kín lạnh lẽo chết chóc, lời nói ra cũng mang theo gai góc tổn thương.
"Ha, tôi đã nói mà, gần đây cảm xúc của Phương Tu cứ luôn có gì đó không đúng, đặc biệt là khi nhắc đến em. Tôi còn tưởng rằng chỉ là cậu ta tương tư đơn phương, tôi còn vì thế mà cảm thấy áy náy, tôi thế mà còn thấy áy náy!!"