Mạnh Nhạc Nhạc một mình ngồi trong phòng cảm nhận thời gian dần trôi đi, dường như tất cả thế giới đều đã chết lặng, cho đến tận hừng sáng, vẫn không thấy người nào trở về.
Sắp hết thời gian 12 giờ đăng ký thông tin, cô gắng cử động thân thể đã cứng đờ chuẩn bị đứng dậy thu dọn đồ đạc. Vừa đứng lên, hai chân đã run lên bần bật. Thứ được bắn vào trong cơ thể cũng đã khô cạn, vô cùng khó chịu.
Cô lấy một chậu nước lau rửa sơ qua, lau đến cửa mình lại chợt phát hiện đã chảy máu, có lẽ là bị trầy xước gì rồi. Tình trạng như này chỉ sợ không thể ra khỏi phòng. Cô đành phải đổi một viên thuốc trị thương từ hệ thống ăn vào, cuối cùng mới có thể đi lại được.
Mới ra khỏi cửa, cô đã thấy Phương Tu ngồi trên bậc cầu thang.
Anh vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, lúc này vừa nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy, cất giọng nói đã khàn đặc:
"Nhạc Nhạc, xin lỗi em, hôm qua tôi uống say đã đi nhầm phòng, lại còn... Để tôi đưa em đi đăng ký, sau đó chúng ta cùng đến chỗ Tiêu Diệp giải thích được không?"
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn anh, vết thương trên mặt Phương Tu đã sưng lên, đồng tử toàn là tơ máu, xem ra cũng đã trắng đêm không ngủ, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Cô vô thức giật khóe miệng, không hiểu sao bật cười nhạo một tiếng, bất ngờ vung tay lên...
"Chát..."
Cú tát đánh thẳng lên khuôn mặt bị thương của anh.
Đánh xong, cô thở ra một hơi, lạnh lùng hỏi:
"Diễn đủ chưa?"
Mặt Phương Tu bị đánh lệch hẳn về một bên. Cái tát này không hề nhẹ, rất nhanh sau đó vết hằn đỏ đã hiện ra, nhưng người đàn ông cứ như không hề cảm thấy đau đớn.
"Diễn... gì cơ..."
"Hay thật, cũng trùng hợp thật đấy. Tiêu Diệp đột nhiên bị người gọi đi, sau khi tôi uống nước xong thì cảm thấy buồn ngủ, anh thì lại uống say đi nhầm phòng, còn say đến mất lý trí cưỡng hiếp tôi, sau đó Tiêu Diệp quay lại, còn vừa đúng lúc nghe được những lời anh nói."
Quan trọng nhất chính là, câu nào câu nấy đều đâm trúng tử huyệt của Tiêu Diệp. Nếu bảo đây không phải là một âm mưu có tính toán, chỉ sợ đến quỷ cũng không tin nổi.
Giữa hai người là một khoảng im lặng chết chóc, Phương Tu cúi gằm, không biết đang nghĩ gì nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên thấy mất hứng thú đi chất vấn, tự cô hiểu rõ hơn ai hết, Phương Tu chẳng qua chỉ là một mồi lửa, là do giữa cô và Tiêu Diệp đã tự có khúc mắc, bọn họ không đủ thẳng thắn, cũng không đủ chân thành.
Một người không chủ động hỏi, một người không chủ động nói.
Thời gian yêu nhau quá ngắn ngủi, ở giữa cả hai lại có quá nhiều vấn đề, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không thể trách được người khác.
Cô vòng qua Phương Tu muốn đi thẳng xuống tầng. Mới được hai bước đã nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau:
"Có phải như thế quá hèn hay không? Đến tôi cũng khinh thường chính bản thân mình." Giọng nói của người đàn ông mang theo sự tự giễu.
"Sau khi hai người ở bên nhau, ngày nào tôi cũng tự hỏi mình, tôi có gì không tốt chứ? Về sau tôi lại phát hiện, đúng là tôi chẳng có thứ gì tốt cả.."
"Tôi không chỉ là một kẻ kém cỏi mà còn ích kỷ nhỏ nhen. Cho dù em đã lựa chọn Tiêu Diệp, tôi cũng không thể từ bỏ ý định, chui lủi trốn trong bóng tối như lũ chuột đáng khinh, rình mò thấy người khác hạnh phúc là lại không thể chịu nổi."
"Đặc biệt là hôm qua ở nhà ăn, hai người nắm tay nhau đi vào trong hành khúc hôn lễ, xung quanh còn toàn những lời chúc phúc chết tiệt đó, mọi người, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng."
"Em thật sự rất hạnh phúc, vì ánh mắt lúc em nhìn Tiêu Diệp rất khác biệt, không hề giống ánh mắt khi em nhìn mọi người. Có lẽ... tôi nên buông tay từ lâu rồi mới phải."
"Nhưng tôi lại không buông tay được, Nhạc Nhạc, tôi... Mà thôi, giờ nói những lời này cũng chỉ vô dụng. Câu kia của Tiêu Diệp nói sai rồi. Em không phải kẻ làm người ghê tởm, Nhạc Nhạc, tôi..."
"Tôi mới là kẻ làm người ghê tởm."
-------------------
Mạnh Nhạc Nhạc ngồi trên chuyến xe xuống núi, chỉ có một mình.
Đi ngang qua đỉnh núi kia, cô xuống xe.
Mới hai ngày trước, cô và Tiêu Diệp ở chỗ này trải qua một đêm vừa ấm áp vừa cuồng nhiệt bên nhau. Mỗi một câu nói của người đó vẫn còn đọng lại trong đầu cô. Đó, còn là những cảm nhận thực tế đầu tiên của cô về tình yêu —— được nâng niu, được trân trọng.
Giờ nghĩ lại, cứ như chuyện đã trải qua cả mấy đời.
Cô nghĩ đến xuất thần, đêm đó, lúc Tiêu Diệp dò hỏi cô có chuyện gì lừa gạt anh hay không, nếu như cô nói ra thì mọi chuyện sẽ thế nào? Có phải sẽ không trở nên rối rắm như hiện tại hay không?
Sau đó cô lại bật cười, "nếu như" - quả là từ ngữ vô dụng nhất thế gian này.
Bản thân Nhạc Nhạc biết rằng, nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, cô vẫn sẽ không nói.
-
Cô ngồi trên tảng đá, tự nói với mình là không sao, cứ coi như một lần thí nghiệm thất bại đi, 3 giờ, chỉ cần 3 giờ làm nguội, cô sẽ ổn cả thôi.
3 giờ, rồi lại thêm 3 giờ nữa...
. . .
Cuối cùng, không biết đã qua mấy lần 3 giờ, sắc trời cũng dần tối, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn cứ ngồi như thế.
Cô cảm thấy tình huống lần này hơi nghiêm trọng, có lẽ là thí nghiệm có quá nhiều mẫu vật, cũng có lẽ là nhiệt độ xử lý quá cao, cô cố gắng mãi vẫn không làm lòng bình lặng nổi.
Nhạc Nhạc chậm rãi đứng dậy định xuống núi, nhưng đã một ngày cô không ăn không uống một giọt nước nào, hai đêm không thể ngủ ngon, còn trải qua lần bắt gian trên giường kia, cô quả thực đã mệt mỏi đến kiệt sức, cũng đau lòng tới cực hạn.
Ngay sau đó, Nhạc Nhạc bỗng ngất xỉu trên mặt đất.
Cô ngất đi không bao lâu, một chiếc xe van từ nơi xa trong rừng chầm chậm đi tới, mấy kẻ lén lén lút lút xuống xe, sau khi chắc chắn cô gái đã thật sự mất ý thức mới nhanh chóng khiêng cô lên xe, một người trong số đó đứng lại gọi điện thoại: