Những người ở đây cho dù có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ được rằng bố Mã Vân lại có thể có mặt ở đây!
Đậu xanh rau má rốt cục thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
IQ của tao có 140 mà vẫn đéo hiểu nổi luôn á!
- Mã… Mã tổng sao ngài lại ở đây? – Cả đám đứng ngơ cmn ngác, chỉ có Quách Minh Vũ, trước kia từng xem Mã Vân diễn thuyết nên ít nhiều cũng có chút sức kháng cự, vội nói: - Mời ngài, mời ngài vào trong ngồi!
- Chào mọi người chào mọi người. – Mã Vân mỉm cười vẫy tay: - Hôm nay tôi theo chủ tịch Tiêu đến đây để nghiên cứu về miếng đất kia. Tôi chỉ xem như làm nền thôi, nhân vật chính là chỉ tịch Tiêu và cháu gái Tâm Tâm của tôi. Mọi người không cần câu nệ.
Mọi người nhìn bố Mã Vân, rồi lại nhìn Tiêu Thần Tâm…
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99…”
Những lời nói của con nhóc này lúc trước không ngờ đều là sự thật!
Con bé thật sự quen Mã Vân! Không nghe thấy Mã Vân đã nói sao? Cháu gái Tâm Tâm của hắn…
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người lập tức khóc rống lên… Bọn họ đều đang chém gió, nhưng người ta đều nói sự thật nhá…
Tiên sư cái thế giới đệt Cương Đạn Nhi này!
Thế thì còn uống rượu cái búa! Quyết đoán nghe xem bọn họ muốn nghiên cứu cái gì trước đã!
Cả phòng trở nên yên tĩnh.
- Được rồi. Chu Công anh đến nói đi. – Tiêu Hồng Nho chào hỏi mọi người, rồi nhìn người đàn ông trung niên chảy mồ hôi đầy đầu kia nói: - Miếng đất này là mua cho cục cưng nhà tôi đấy. Phương án thiết kế của anh phải được nó đồng ý mới được. Tôi không quản được đâu.
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99…”
Mọi người lại khóc rống lần nữa… Con bé này mới nói ba nó mua cho nó một miếng đất… ĐKM hóa ra cũng là sự thật luôn!
Đều là sự thật nhá!
Thế mà ban đầu bọn này còn định làm cho con nhóc này kinh ngạc một chút, bây giờ xem ra ở trong mắt người ta, bọn này cùng lắm chỉ là diễn viên quần chúng thôi, thậm chí còn là loại diễn viên quần chúng chuyên diễn xác chết không được lộ mặt luôn ấy…
- Ông nói đi. – Tiêu Thần Tâm khịt mũi: - Dù sao thì tôi cũng không đồng ý đâu!
- Thế…. – Chu Công lập tức ngơ ngác. Đậu xanh rau má thế thì còn nói kiểu đéo gì đây? Thôi kệ mịa nó mình cứ trình bày rõ ràng cho người ta nghe cái đã! Cho nên hắn lập tức nói: - Tâm tiểu thư, là thế này. Diện tích của miếng đất tổng cộng là sáu trăm ba mươi ngàn mét vuông, phạm vi của đất có thể xây kiến trúc là trong vòng hai trăm ngàn mét vuông. Dựa theo kế hoạch của tôi ấy, là có thể xây dựng khoảng ba trăm căn biệt thự kề sát nhau, vậy thì diện tích của mỗi căn biệt thự bình quân là sáu trăm năm mươi mét vuông, có thể nói là cách thức tối ưu nhất. Đến lúc đó lại quảng bá tảng đá Ngũ Thải Bàn Long mà chúng ta đào được, mỗi căn biệt thự có thể bán được ít nhất là ba mươi triệu. Cứ như vậy, đầu tư sáu trăm triệu có thể thu về số tài chính là khoảng mười tỉ…
Quách Minh Vũ: “…”
Sở Phi: “…”
Quần chúng uống rượu có mặt ở đây nghe xong đực mặt ra: “…”
Quả nhiên đây không phải là thế giới mà chúng ta quen cmn thuộc rồi!
Người ta há miệng cái là sáu trăm triệu mười tỉ, còn mình thì còn chưa kiếm được một triệu bạc…
Lúc này, bố Mã Vân lại quyết đoán chém thêm một đao:
- Tiền không phải là vấn đề, mười tỉ cũng không quan trọng. Dù sao cũng chỉ là một con số mà thôi… Bây giờ tôi chỉ quan tâm tới tảng đá kia. Nghe nói người anh em này từng nói tảng đá kia rất có linh khí? Có thể dưỡng sinh?
Ừm, đối với bố Mã mà nói, tiền bạc đều là mây trôi, có thể dưỡng sinh trường thọ mới là lẽ phải…
Cả đám lại ngơ ngác một cách triệt để, ĐKM nó…
Nếu ai trong chúng ta dám nói mười tỉ không quan trọng, toẹt đối là đang chém gió! Hơn nữa còn là loại chém gió mặt dày!
Nhưng mà nếu là người khác… Lại hiển nhiên cứ như là chân lí gạo nấu thành cơm ấy…
- Mới không cần! – Tiêu Thần Tâm quả nhiên là có được phong cách siêu cao của dòng tộc Ali, vừa nghe vậy lập tức trề môi: - Người ta muốn xây biệt thự để mai mốt làm phòng kết hôn cơ! Không chịu xây ba trăm căn biệt thự bán lấy tiền đâu!
Chu Công còn đang hấp hối giãy dụa:
- Tâm tiểu thư, đương nhiên tôi sẽ suy xét đến biệt thự của ngài, có thể giữ lại một miếng đất khoảng ba ngàn mét vuông cho riêng ngài, đủ để xây một căn biệt thự rồi…
- Tôi không chịu tôi không chịu! – Tiêu Thần Tâm lắc đầu như trống bỏi: - Thầy tôi biết xem phong thủy! Để cho thầy quyết định đi! Nếu thầy đồng ý thì tôi cũng chịu!
Quách Minh Vũ: “…”
Sở Phi: “…”
Quần chúng vây xem đã triệt để sững cmn sờ: “…”
Đậu xanh rau má quả thực không còn cách nào để chơi nữa. Hai đứa này đều hung tàn ngang ngửa nhau. Con nhóc thì không coi tiền như tiền, còn cái thằng xấu đau xấu đớn không thua kém gì bố Mã cũng được nâng cao tầm vóc đến vô hạn…
- Là Trương lão sư Trương Tiểu Kiếm đúng không? – Mã Vân nở nụ cười vô cùng ôn hòa trước tiên, chủ động duỗi tay: - Lại nói chúng ta cũng có thể xem như đồng nghiệp đấy. Trước kia tôi cũng từng là giáo viên. Chào cậu chào cậu.
Á đù đệt mịa…
Có vẻ như mặt mũi của mình… Cũng được đấy?
- Chào anh chào anh. – Trương Tiểu Kiếm duỗi tay bắt tay với hắn một chút rồi cười nói: - Thực ra thì tôi cũng có ý tưởng riêng về miếng đất đó, nhưng bởi vì nó chênh lệch quá lớn với lí niệm thiết kế nhà ở thông thường hiện nay, cho nên lúc trước tôi vẫn không tiện nói ra. Nhưng nếu bây giờ Mã tổng ngài và Tiêu tổng đều đích thân đến đây rồi, tôi mà còn không nói nữa thì không đủ nghiêm túc…
- Không sao không sao. – Tiêu Hồng Nho nói: - Mã tổng rất là coi trọng tài hoa về lĩnh vực phong thủy của cậu. Cậu có gì cứ nói đi. Dẫu sao thì miếng đất kia cũng đã nằm trong tay chúng ta rồi, cụ thể làm thế nào đều do chúng ta định đoạt. Chỉ cần không làm trái với quy định bên trên, vậy thì nội bộ chỉ là chuyện nhỏ.
Giờ này bố Mã Vân và cha vợ Tiêu Hồng Nho đều đã phát biểu lập trường, Trương Tiểu Kiếm còn có thể nói gì được nữa đây?
Thế thì bắt đầu thoy…
Tất cả mọi người đều vểnh tai nghe, chờ xem Trương Tiểu Kiếm có thể nói ra những gì đặc biệt.
- Ừm, đầu tiên ấy, miếng đất này, không thể xây biệt thự kề sát được. – Trương Tiểu Kiếm há miệng nói câu đầu tiên đã hoàn toàn phủ định cả kế hoạch của Chu Công: - Nếu là nơi khác thì muốn xây kiểu gì cũng được, nhưng chỉ riêng miếng đất này, không được, hơn nữa tuyệt đối không được!
- Thế…. – Chu Công lại không có nói đến chuyện kế hoạch có ổn hay không, dẫu sao thì người ta là đại sư mà, nhưng hắn vẫn rất hiếu kỳ tại sao lại không được: - Mong được giải đáp!
- Đầu tiên. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Đá Ngũ Thải Bàn Long chính là mấu chốt của miếng đất đó! Thật ra đó chỉ là một, một điểm mấu chốt khác chính là… Đá Ngũ Thải Bàn Long còn có một cách gọi khác, tên là Ngọc Rồng!
Ngọc Rồng!
Vừa nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Ngọc Rồng á? Tìm được bảy viên ngọc rồng sẽ triệu hồi được Rồng Thần sao?
- Không phải là Ngọc Rồng đó! – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha: - Ý của Ngọc Rồng chính là ngay tại mặt chữ luôn ấy. Rồng thích nhất Ngọc Rồng, chính là Ngọc Rồng mà chúng ta thường nhắc đến trong câu “Hai Rồng Đoạt Ngọc” đó! (*)
(*) Nguyên gốc là “Song long hí châu”.
- Ố ồ… Cậu nói tiếp đi nói tiếp đi! – Tiêu Hồng Nho gật đầu, bây giờ hắn hết sức tin tưởng vào Trương Tiểu Kiếm: - Ngọc Rồng có điểm nào cần chú ý sao?