Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 79: Vệ sĩ của tôi là người ngoài hành tinh (13)



Trường Lạc sau một đêm ân ái mây mưa với Dương Tiêu thì sáng hôm sau tỉnh dậy cả người toàn thân đau nhức, ê ẩm nên đành phải xin vắng mặt ở trường học. Cô khẽ mở hờ hai mắt, chui rúc ở trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông trước mặt mà khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Nhìn tới người đàn ông gương mặt tuấn mỹ siêu cấp đẹp trai đang nhắm nghiền hai mắt, bàn tay cứng rắn đặt ở trên đỉnh đầu cô đỡ lấy, ở trong tư thế ngủ cũng đẹp như vậy.

Trường Lạc khẽ liếc mắt nhìn lên khuôn mặt không góc chết của Dương Tiêu, trong lòng thầm cảm thán sức lực của người đàn ông của cô thật trâu bò a! Hành cô cả đêm qua cả người vặn vẹo đến mệt lả.

Lại vào lúc này trong đầu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ở bên trong thầm dò hỏi hệ thống.

" Hệ thống, mi nói vì sao Dương Tiêu trong thế giới này lại là phản diện?".

Hệ thống nghe cô hỏi bất chợt, nó liền khôi phục dáng vẻ nghiêm túc của mình, khẽ giọng cung kính nói với cô.

[Sở dĩ Dương Tiêu là phản diện bởi vì hắn ở trong nguyên tác là tình địch, đối thủ cân sức của nam chính Cao Trường Cung. Có điều phản diện nào thì cũng phải bại dưới tay nhần vật chính cả thôi. Cao Trường Cung sau khi biết được bí mật của Dương Tiêu chính là một người ngoài hành tinh, hẳn đã bảo nữ chính lừa Dương Tiều uống một loại thuốc gây mê, sau đó thành công đem Dương Tiêu đi nghiên cứu. Thành công trở thành tiến sĩ trẻ tuổi tài năng nhất thể kí ].

Trường Lạc từ trong miệng hệ thống biết được vụ này, cô chỉ biết chẹp miệng than thở một câu.

"Chậc! Đúng là cái thiết lập máu chó mà! Nhưng không sao. Chỉ cần ta còn ở đây thì sẽ không để cho người đàn ông của bà đây đi lãnh cơm hộp đâu! ".

Hơn nữa hiện giờ Dương Tiêu hắn còn sắp trở thành loài người vĩnh viễn rồi, càng không có chuyện bị nam chính hay bất cứ một tên điên nào đem ra làm vật thí nghiệm đâu!

Mà dù cho có đi chăng nữa thì bọn họ phải bước qua xác của cô trước đã.

Trường Lạc suy nghĩ một lát, đột nhiên lại nảy ra ý nghĩ. Cô hờ hững hỏi hệ thống.

" Mi nghi ta co nen lam voi han mot lan nua ngay bay gid khong nhi, de han nhanh chong thanh ngudi? "

Hệ thống nó ở bên trong suýt thì bị những lời này của cô làm cho ngại đến đỏ mặt. Nó là cửu vỹ hồ nhưng thành thực cũng biết ngại nha! Nó xấu hỗ lắp ba lắp bắp lên tiếng kích động.

[ Kí.. kí. kí chủ, cô đừng nhồi nhét suy nghĩ đen tối của mình nói ra cho ta chứ! Cô... ].

Mặc kệ hệ thống nó ở bên trong không ngừng thét lên kích động, Trường Lạc ở bên ngoài lại bày ra vẻ mặt ngây thơ khẽ lắc đầu, gạt phắt đi cái suy nghĩ ấy.

"Mà thôi! Ta vừa mới trải qua một trận đau nhức dữ dội! Vẫn còn chưa muốn bị hắn hành hạ tiếp đâu! ".

Hệ thống nó ở bên trong thở phù một hơi. Nó cổ gẳng lắm mới bình tĩnh trở lại, ở trong lòng thầm nghĩ bản thân những lúc có cảnh nóng trẻ con không nên xem thể này nhất định nó phải offline gấp!!!

Mấy ngày sau trở lại trường học, Cao Trường Cung đột nhiên tìm đến Trường Lạc. Bộ dáng nghiêm túc hẹn cô ra một chỗ vắng vẻ nói chuyện.



"Khương Tuyết! Tôi thích em là thật lòng! Từ trước tới nay tôi chưa từng có cảm giác như vậy với bất kì cô gái nào.

Kể cả à với Khương Linh trước đây, cũng chỉ là cảm nắng. Còn đối với em, không chỉ là thích bình thường nữa rồi.

Tôi muốn...em làm vợ của tôi, em... ".

Còn chưa để Cao Trường Cung có cơ hội bày tỏ tiếp, Trường Lạc đã ngay lập tức ngắt lời anh ta. Cô không cho anh ta một nét mặt vui vẻ nào, hoàn toàn không có ý cười, trên khuôn mặt chỉ là một sự lạnh nhạt, thờ ơ thẳng thừng nói ra lời từ chối.

"Xin lỗi! Nhưng tôi không thích anh. Tôi đã có người tôi thích rồi! Tôi sẽ không chấp nhận người đàn ông nào khác ngoài người đó ".

Lời nói nhẹ nhàng không nhanh không chậm nói ra, lại khiến cho cả khuôn mặt Cao Trường Cung cứng đờ, lặng thinh tại chỗ. Anh ta trầm mặt một hồi lâu rít một hơi mới khẽ thở ra một hơi, nặng nề hỏi.

" Có phải là cái người vệ sĩ ở bên cạnh em không?".

Trường Lạc không muốn vòng vo qua lại với anh ta, cô gật đầu khẳng định.

Cao Trường Cung nhận được đáp án, chỉ khẽ mỉm cười một cái, mang theo nét mặt thất vọng buồn bã không nói gì mà quay đầu muốn bỏ đi.

Trường Lạc lại ngăn anh ta lại, lấy ra hai cái thẻ hôm trước anh ta đưa cho mình, khẽ giọng nói.

"Trả lại anh! Số tiền tôi đã sài trong này bạn trai hiện tại anh ấy đã chuyển khoản lại cho anh thay tôi rồi! Mong là anh sẽ để dành tấm thẻ này cho người thích hợp hơn ".

Cao Trường Cung cầm lấy hai tấm thẻ kia, bàn tay có chút lưỡng lự không rõ cảm xúc phức tạp lúc này của mình.

Anh ta cúi đầu nhìn xuống hai tấm thẻ đen trong tay mình, ngẩng đầu trồng lên chỉ còn thấy bóng lưng thẳng tắp của cô đã đi xa. Anh ta bất giác nở nụ cười tự chế giễu bản thân.

Ngay từ đầu anh ta nên biết rõ, cô gái này vốn dĩ không hề thích hắn. Dù biết chắc sẽ không có kết quả nhưng rốt cuộc hắn vẫn ôm một tia hi vọng người phụ nữ này sớm hay muộn cũng sẽ đáp lại tình cảm của hắn. Có lẽ Cao Trường Cung hắn đã sai đi!

Ở sau một bức tường khuất, Khương Linh đứng nấp ở đó từ nãy đến giờ đều đã nghe được cuộc nói chuyện giữa

Cao Trường Cung và Trường Lạc. Bàn tay cô ta cấu chặt vào da thịt đến sất da. Cả khuôn mặt tối sầm lại nhăn rúm trông vô cùng khó coi. Cô ta nghiễn răng nghiến lợi thầm chửi rủa chị gái mình.

"Khương Tuyết! Cô phải chết! Có như vậy anh Trường Cung mới quay lại bên tôi!!! ".

Chiều hôm đó, Khương Linh gọi cho Trường Lạc, hẹn cô lên một tầng thượng để nói chuyện.

Mặc dù Trường Lạc ở trong này cứ cảm thấy không ổn, nhưng tính cách của cô vốn dĩ không phải là dạng nhát gan sợ sệt. Nếu Khương Linh có ý đồ gì không tốt vậy cô càng phải xem xem cô em gái này bị hắc hóa rồi còn có thể làm cái gì cô.

Khương Linh đợi sẵn ở trên tầng thượng, chờ cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau cô ta liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Trường Lạc, Khương Linh liền nhếch mép mỉm cười một cái, sau đó mới cất giọng nhàn nhạt lên tiếng.



" Chị gái tốt! Chị đến rồi đấy à! ".

Trường Lạc không muốn lòng vòng với cô ta, cô trực tiếp lên tiếng vào thẳng vấn đề.

" Có gì thì nói nhanh đi! Tôi không có thời gian ở đây nghe cô luyên thuyên đâu ".

Khương Linh nghe được Trường Lạc nói thì nụ cười trên khóe miệng cũng dập tắt. Theo đó là khuôn mặt méo mó biến dạng mà rống lên hét lớn.

"Tại sao? Tại sao chị lại cướp đi hết mọi thứ của tôi như vậy? Đáng lẽ ra anh Trường Cung phải là của tôi! Mọi người đều phải chú ý đến tôi thay vì là chị! Ngay cả anh Dương Tiêu cũng phải quan tâm tôi mới đúng! Nhưng tất cả giờ đều đã quay lưng lại với tôi. Tất cả đều là vì mày! Vì mày! Vì mày...".

Khương Linh dường như trở nên kích động. Lúc này đã mất kiểm soát, lí trí điên loạn mà lao tới túm tóc Trường Lạc.

Trường Lạc cũng không chịu để yên cho cô ta động tay với mình. Cô đẩy mạnh cô ta ra, còn gắt lên khó chịu.

" Cô bị điên à! Cao Trường Cung không thích cô là chuyện của anh ta, liên quan gì đến tôi! Còn nữa, cô định một chân đạp hai thuyền à! Nói cho mà biết Dương Tiêu là người đàn ông của chị đây nhe cưng! ".

Khương Linh giờ phút này đã hoàn toàn mất đi lí trí, làm sao còn muốn nghe Trường Lạc lí lẽ. Cô ta trừng mắt điên cuồng lao tới bắt lấy tay Trường Lạc lôi cô đi tới chỗ lan can trên tầng thượng, dùng sức thật mạnh muốn đẩy cô xuống dưới.

Trường Lạc bị hành động của Khương Linh nhanh thoăn thoắt không kịp trở tay. Cô nhìn xuống dưới tòa nhà này ít nhất cũng phải bảy, tám tầng gì đấy. Mà Khương Linh hiện giờ sớm đã thành người điên. Chỉ cần cô ta thả tay một cái là cô đi tong luôn.

Ngay lúc Khương Linh dùng tay đẩy mạnh cô một cái, cảm giác cả người cô sắp ngả xuống dưới thì một bàn tay cứng cáp ấm áp đến quen thuộc đã lao từ đâu tới vòng qua eo ôm lấy cô mà bay lên.

Dương Tiêu đặt cô an toàn tiếp đặt.

Khương Linh mở to hai mắt kinh hãi quay ra nhìn đến chỗ đồi nam nữ đang đứng ở một góc sần thượng. Không biết có phải là do tâm lí bất ổn hay vì sợ hãi cảnh tượng vừa rồi hay không mà cả người lung lay dần đến một chân cô ta sượt xuống dưới kéo theo cả người cô ta mất thăng bằng mà ngã xuống phía dưới.

Dương Tiêu xem xét cả người Trường Lạc không có sất sát gì mới an tâm thở phào một hơi. Lúc anh và cô cùng quay ra đã bị tiếng kêu la hét của Khương Linh làm cho giật mình.

Chỉ thấy cô ta kêu "aaa!" một tiếng, lúc chạy tới đã không còn thấy cô ta đâu nữa. Đoán chừng cô ta đã ngã xuống dưới cùng của tầng một tòa nhà.

Trường Lạc bị kinh hãi mà đưa tay lên che miệng. Dương Tiêu nghĩ rắng cô sợ hãi nên đã ôm chặt cô vào lòng mà khẽ an ủi.

" Không sao nữa rồi! Cô ta định hại em! Đều là quả báo đi! ".

Trường Lạc ôm chặt lấy thắt lưng Dương Tiêu. Vậy là khi cô tới đây đã thay đổi theo cốt truyện. Lại khiến cho

Khương Linh kia hắc hóa mà vô tình trở thành nữ phụ độc ác luôn rồi! Âu cái gì cũng đều có quy luật vận hành của nó cả!