Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 151: Trả thù cho từ tiểu bạch



Triệu Vô Cực không thể kịp thời cứu viện hắn gấp rút rống to:

“ Tiểu Bạch!”

Từ Tiểu Bạch lúc này mới như tỉnh hồn, hắn mặc dù rất mệt mỏi cả người cảm giác vô lực nhưng vẫn run run rẩy rẩy cố gắng đứng lên.

Lúc này Thiết Sát đã lao tới trước mặt hắn vô cùng cuồng bạo chém ra một kiếm. 

Từ Tiểu Bạch không còn nội công không thể sử dụng bất kì chiêu thức nào, hơn nữa hắn cũng không còn thể lực làm việc đó, trong lúc nguy cấp Từ Tiểu Bạch chỉ kịp đưa ra kiếm chặn lại một kiếm cuồng bạo mà chém tới của Thiết Sát.

Thiết Sát một kiếm đánh mạnh vào Từ Tiểu Bạch, Từ Tiểu Bạch đã sức cùng lực kiệt như một cái cây bị nhổ tận gốc rễ, hắn bay ngược mà ra trong miệng còn không ngừng nôn ra máu tươi.

Ầm!

Từ Tiểu Bạch va mạnh vào một bức tường, chấn cho bức tường nứt toác ra, hắn cũng vì va đập mà vết thương càng nặng thêm lần nữa thổ huyết ngất đi.

Triệu Vô Cực khóe mắt sắp nứt, hắn vô cùng tức giận trừng to mắt nhìn Thiết Sát.

Tên này đây là đang tìm chết!

Thiết Sát được thế không buông tha người, nãy giờ cùng Từ Tiểu Bạch đánh hắn cũng vô cùng uất ức. 

May mắn cuối cùng một chiêu hắn dựa vào cảnh giới siêu việt Từ Tiểu Bạch dồn lực vận công tạo cương khí hộ thể trong nháy mắt đó mới có thể may mắn chịu nổi

Đương nhiên cái giá cũng không nhỏ, nhìn hắn cả người quần áo tơi tả toàn là vết thương cũng hiểu.

Cương khí hộ thể thành công giúp hắn ngăn chặn phần lớn sát thương, nhưng một phần cuối cùng dư lại cũng cho hắn nếm đủ mùi đau khổ.

Thiết Sát vốn từ trước đến nay đánh nhị lưu cảnh giới chưa bao giờ phải chịu qua như thế thương tổn, hắn cảm thấy vô cùng tức giận cùng nhục nhã.

Bởi vậy có được cơ hội giết Từ Tiểu Bạch hắn sao có thể bỏ qua.

Thiết Sát múa kiếm hướng Từ Tiểu Bạch phương hướng lao tới, hắn mạnh mẽ đâm kiếm ra hướng Từ Tiểu Bạch mi tâm đâm tới.

“ tiểu tử, đi chết đi!”

Rống to một tiếng để hả nỗi tức giận trong lòng, Thiết Sát vô cùng sung sướng khi thấy kiếm của mình chuẩn bị đâm trúng Từ Tiểu Bạch, kết thúc mạng sống của hắn.

Nhưng lúc này hắn bỗng có một cảm giác vô cùng không ổn, trong lòng nguy hiểm cảnh báo kéo lên, sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra.

Triệu Vô Cực chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh hắn, trên tay hắn ba vòng âm dương hoàn đang ngưng tụ xoay tròn, ánh mắt lạnh lẽo tới cực hạn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

“ Chết chính là ngươi!”

Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng lập tức đánh ra, hắn sát khí cũng được giải khai, Thiết Sát lập tức cảm giác được tử thần đang đối với hắn vẫy gọi, cả người như rơi vào trong hầm băng lạnh lẽo vô cùng.

Hắn đang truy sát Từ Tiểu Bạch lại bị Triệu Vô Cực đánh lén, Triệu Vô Cực tốc độ cũng không phải là chậm chạp gì, một chưởng xuất ra như bôn lôi, thế không thể đỡ.

Triệu Vô Cực cũng không cần sử dụng tới chưởng ý, hắn một chưởng này ẩn chứa phẫn nộ cùng sát khí của hắn, chỉ cần hơi lộ ra thôi cũng có thể đoạt người tâm thần, Thiết Sát tuy là thường xuyên chiến đấu nên tinh thần cứng cỏi cũng không khỏi tâm chìm xuống cảm giác được áp lực cực kì to lớn.

Hắn điên cuồng vận công nhanh chóng truyền lên Truy phong kiếm, Truy phong kiếm trong nháy mắt cương khí đại thịnh, Thiết Sát giơ lên kiếm của hắn đón đỡ Triệu Vô Cực một chưởng đánh tới.

Ầm!

Một chưởng đánh lên cương khí, Triệu Vô Cực cảm thấy lòng bàn tay hơi tê rần, nhưng hắn lục lượng vẫn còn rất mạnh, cương khí ở mức độ này, Triệu Vô Cực cảm thấy hắn hoàn toàn có thể phá vỡ.

Thiên Địa Tinh biến chưởng nhanh chóng vận chuyển, nội lực như là một cái đại chùy liên tục đánh mạnh vào cương khí trên kiếm của Thiết Sát đánh cho hắn cương khí không ngừng rung động lắc lư.

Thiết Sát vốn là dựa vào cảnh giới vượt trội ngưng tụ ra cương khí mới có thể ổn thắng Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực, nhưng từ khi thật sự giao đấu hắn cảm thấy cương khí hộ thể của mình không có chút nào đáng tin cậy, đối mặt với hai tên này thiếu niên bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh vỡ. 

Quả nhiên hắn lo lắng cũng không phải là vô cớ, lúc này hiện thực lập tức chứng minh hắn lo lắng.

Răng rắc!

Cương khí trên kiếm bắt đầu như là thủy tinh nứt ra, Triệu Vô Cực đang không ngừng đẩy mạnh Thiên Địa Tinh biến chưởng sức mạnh đánh tới.

Triệu Vô Cực cũng nhìn thấy cương khí của Thiết Sát đã sắp không chịu nổi, hắn tức giận rống to một tiếng:

“ nát cho ta!”

Trên tay man lực phát động, cơ bắp hắn phồng lên một vòng trông thấy, Triệu Vô Cực dùng hết sức toàn thân hướng Thiết Sát Truy phong kiếm đẩy mạnh mà vào muốn xoắn nát cái này cương khí.

Choeng!

Như làm một tiếng thủy tinh vỡ vụn, cương khí Thiết Sát ngưng tụ trên Truy phong kiếm bị Triệu Vô Cực đánh tan,hắn mang theo ẩn chứa cự đại lực lượng Thiên Địa Tinh biến chưởng đánh mạnh vào thân kiếm, thân kiếm nhanh chóng đập vào lồng ngực Thiết Sát.

Thiết Sát phun ra một ngụm máu tươi, như diều đứt dây bay ngược ra ngoài. hắn mạnh mẽ va chạm cùng mặt đất, ở trên mặt đất kéo ra một đoạn dài mới có thể dừng lại thân hình.

Phốc! 

Lại một ngụm nghịch huyết phun ra, Thiết Sát muốn đứng lên, nhưng hắn vừa động thân liền cảm giác được cả người bủn rủn vô lực lại ngồi phịch trở lại mặt đất.

Hắn đưa lên ngón tay run run chỉ vào Triệu Vô Cực, nhưng lại không thể nói lên lời. Triệu Vô Cực lạnh lùng nhìn hắn, sau đó hỏi:

“ ngươi vừa rồi muốn giết ai?”

Triệu Vô Cực lúc này khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, như là mang trên mặt băng giá. ánh mắt hắn lãnh khốc vô cảm, hắn đối với Thiết Sát muốn giết Từ Tiểu Bạch thái độ vô cùng tức giận.

Thiết Sát nuốt vào một ngụm khí, hắn kiểm tra toàn thân. Nội lực quá độ tiêu hao,bản thân lại bị thương, sợ rằng đã không còn là đối thủ của Triệu Vô Cực.

Nhìn Triệu Vô Cực thái độ sợ rằng là muốn giết chết bản thân, hắn chả lẽ hôm nay phải chết ở chỗ này?

Trong lòng có chút lo lắng nhưng Thiết Sát vẫn là rất tỉnh táo nói:

“ các ngươi giang hồ nhân sĩ là như thế lấy đông hiếp ít sao? ngươi đường đường đứng thứ tư Tiềm long bảng chẳng lẽ không hiểu quy tắc giang hồ thật muốn vây công ta, chịu đủ giang hồ tiếng phỉ nhổ sao?”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói: 

“ ngươi cùng Từ Tiểu Bạch một trận chiến đã kết thúc, bây giờ là trận chiến mới ta là đối thủ của ngươi!”

Thiết Sát nhanh miệng phản bác:

“ các ngươi là muốn xa luân chiến, đạo lí ở đâu?”

Triệu Vô Cực lạnh nhạt đáp:

“ chẳng phải ngươi muốn cùng hai người chúng ta đấu hay sao?”

Thiết Sát tức nổ phổi nói:

“ ta là muốn Vân Điền cùng Từ Tiểu Bạch kiếm mà thôi, ta nói muốn cùng ngươi đấu lúc nào. Ngươi không tuân thủ quy tắc giang hồ còn muốn giảo biện sao?”

Từ Tiểu Bạch có chút buồn cười nhìn hắn nói:

“ ngươi vừa mới nói ta muốn có được thông tin phải đánh bại ngươi sao? ta chính là làm theo ý ngươi a!”

“ngươi đây là đánh lén!”

“ ngươi có nói lúc nào bắt đầu trận chiến sao? không nói chính là lúc nào cũng có thể bắt đầu a! mà ngươi đã thua rồi, còn muốn kéo dài thời gian khôi phục nội lực sao? ta không phải tên ngốc, sẽ không cho ngươi thời gian làm việc đó!”

nói xong, hắn rảo bước hướng Thiết Sát đi tới. 

Thiết Sát trong lòng sợ hãi, hắn bây giờ cũng là cá đợi làm thịt, chẳng lẽ một võ sĩ Thần Điện như hắn hôm nay phải chết ở đây?

Hắn không cam lòng a! Thần Điện còn bao nhiêu võ công bí tịch mạnh mẽ hắn chưa được xem, hắn còn muốn tu luyện tới đỉnh phong cường giả a!

Triệu Vô Cực ngón tay con lại thành trảo, hắn dần dần đi tới Thiết Sát, để cho đối phương cảm nhận được tử vong đang đến gần, để hắn cảm giác được sỡ hãi cùng hối hận.

Chỉ có như thế mới có thể khiến đối phương lòng kiêu hãnh bị đánh vỡ, Triệu Vô Cực giết hắn mới có ý nghĩa.

Triệu Vô Cực không ngừng đi tới, Thiết Sát lại là dần dần ở trên đất lùi lại, ngoài mạnh trong yếu nói:

“ ngươi không được qua đây, đừng qua đây!”

Triệu Vô Cực vẫn là lạnh lùng đi tới, Thiết Sát bại cục đã định, hắn hôm nay giết Thiết Sát cũng thuận lợi lấy được tình báo, lại có thể hả giận cho Tiểu Bạch, cớ sao không làm.

Cho dù giết đi hắn có thể triệt để chọc vào ổ kiến lửa Thần Điện, hắn cũng muốn giết.

Triệu Vô Cực không phải nhìn bằng hữu bị đánh thảm như vậy mà có thể ngồi yên được loại người, hắn luyện võ là vì cái gì? không phải làm cường giả để có thể khoái ý ân cừu, tiếu ngạo thiên hạ sao?

“ lúc nãy ngươi không phải rất ngông cuồng sao? sao không tiếp tục? hừ!”

Triệu Vô Cực đã đi tới trước mặt Thiết Sát, hắn có thể thấy rõ được đối phương trong ánh mắt sợ hãi cùng vô vọng, đối phương hẳn cũng biết hôm nay khó thoát tai kiếp.

“bảo vệ Thiết công tử!”

Bên ngoài mấy tên tùy tùng bắt đầu rút kiếm lao lên, nhưng nhanh chóng bị chờ sẵn ở đấy Thiên gia tinh anh kiếm đội chặn lại, bọn hắn trong lúc nhất thời không thể đột phá được, chờ bọn hắn xông tới sợ rằng Triệu Vô Cực đã có thể giết Thiết Sát mười lần.

Triệu Vô Cực đưa tay lên cao, nội lực ngưng tụ, một chưởng này vỗ xuống sẽ kết thúc hôm nay toàn bộ nháo kịch.

Triệu Vô Cực đang định hành động, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ, luồng khí tức này nhắm thẳng vào hắn nhưng không có bao nhiêu sát khí đang nói, giống như là đang thị uy với hắn.

Nhưng đối phương đang lao tới tấn công hắn là sự thật, Triệu Vô Cực vội vàng rời đi bước chân tránh ra một chút.

“ mãnh hổ hạ sơn!”

Ầm!

Một cái trung niên nam nhân xuất hiện ở giữa hắn cùng Thiết Sát. người này trung niên nam nhân khuôn mặt chữ điền góc cạnh rõ ràng, hắn cả người cơ bắp gồ lên, hai cánh tay để trần, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Dưới chân hắn đạp xuống nhanh chóng hình thành một cái hố lõm xuống, đủ thấy một cước này mạnh mẽ thế nào, Triệu Vô Cực nếu không tránh nhanh sợ rằng cũng gặp tai ương.

Điều đáng nói là đối phương sau lưng lại đeo một thanh đại kiếm, rõ ràng là một cái kiếm tu, nhưng trên người hắn cương khí ngưng tụ chân thực vô cùng lại biến hóa thành hình mãnh hổ.

Dưới chân chính là hổ trảo, mà trên tay lại là hổ đầu.

Triệu Vô Cực liếc mắt vừa nhìn liền nhận ra ngay, đối phương là kiếm khách nhưng công phu luyện thể cùng quyền cước cũng không kém cạnh là một tên không hề đơn giản.

Chỉ cần có ngưng hình võ kĩ quyền cước, liền là ở trong nhất lưu cũng là hạng người mạnh mẽ chứ không phải Cát Hổ cùng Mục Giang loại này yếu ớt không có truyền thừa gì tốt nhất lưu cảnh có thể so sánh được.

Trên người khí tức của đối phương cực kì mạnh mẽ thâm hậu, Triệu Vô Cực dùng cảm giác của mình cảm nhận chính là sâu như biển, hắn không thể nhìn ra đối phương có bao nhiêu mạnh mẽ.

Tên này đại hán đứng ở đấy không làm gì nhưng lại cho Triệu Vô Cực cảm giác áp bách cùng khó chịu vô cùng, trong lòng chiến ý nhanh chóng hạ xuống, hắn biết bản thân bây giờ không phải đối thủ của đối phương, trừ khi đột phá thành công nhất lưu cảnh giới.

Đại hán lúc này mở miệng nói:

“ Người này ta mang đi!”

Hắn nói cực kì ngắn gọn, nhưng ý tứ chắc chắn không thể nghi ngờ!
— QUẢNG CÁO —