Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 152: Vân Cảnh - Vân gia gia chủ



Triệu Vô Cực trên mặt không một chút biểu tình, hắn trong đầu đang nhanh chóng tính toán nếu cùng đối phương đánh lên thì tỉ lệ thắng có bao lớn, nếu thua có toàn thân trở ra được không.

Thiết Sát lúc này như là gặp được cứu tinh, vui vẻ nói:

“ Huyết đại nhân, sao người lại ở đây?”

Tên đại hán được gọi là Huyết đại nhân này lên tiếng trả lời: 

“ ta là có nhiệm vụ ở gần đây, cũng giống ngươi nghe nói Hỏa Vân Thành gần đây rất náo nhiệt nên đến xem thử một chút, không ngờ lại gặp được ngươi đang bị đánh thành dạng này, quả thật làm cho Kiếm các chúng ta mất mặt. Nếu ta là ngươi sớm đã trở về diện bích ăn năn hối lỗi!”

Thiết Sát sắc mặt lập tức chìm xuống, Huyết đại nhân ở Kiếm các thân phận cao hơn hắn, bị nói như vậy cũng là chọc vào chỗ đau của hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng, tâm trạng vừa vui vẻ vì được cứu lại lập tức trở nên u ám.

Lần này ra ngoài làm việc bị hai cái nhị lưu đỉnh phong đánh bại hắn thật đủ mất hết mặt mũi, trở về chắc chắn sẽ bị nhục nhã một phen.

Dù sao Thần Điện võ giả đều tự cho là bọn họ so với giang hồ nhân sĩ mạnh quá nhiều, đều là một đám mắt cao hơn đầu gia hỏa.

Nhìn Cát La lần trước trở về thảm trạng chính là bài học cho hắn.

Đại hán tiếp tục hỏi:

“ nhiệm vụ đã làm xong chưa?”

Thiết Sát gật đầu nói:

“ Đã xong rồi, ta chỉ là thuận tiện đi qua Hỏa Vân Thành xem một chút mà thôi, không ngờ gặp được hai thanh cực phẩm kiếm nên mới động lòng muốn mang về Thần Điện!”

“hừ, là mang về một cái cho ngươi dùng một cái thì mang làm quà tặng lấy lòng thượng cấp của ngươi chứ gì? nhưng nhìn tình hình của ngươi có vẻ không tốt lắm a, trong tay chỉ mới có được một thanh a!”

Thiết Sát bị vạch trần chỗ xấu cũng không ngại ngùng, hắn lúc này lên tiếng tố cáo:

“ huyết đại nhân, một thanh còn ở chỗ kia, tên tiểu tử kia đã bị ta đánh ngất xỉu nhưng trong tay hắn vẫn còn cầm kiếm, chỉ cần qua lấy liền được. Thanh kiếm này ta liền không dám nói nhiều, tất cả thuộc về đại nhân quyết định!”

Thiết Sát không thể làm gì được Triệu Vô Cực cũng vô lực đoạt kiếm, hắn đành phải mượn nước đẩy thuyền trước báo cáo cho tên đại hán này để hắn tự mình xuất thủ. dù sao có công báo cáo cũng hơn là không có cái gì công lao a.

Tên đại hán này đưa mắt nhìn ra, quả thật Từ Tiểu Bạch nằm ngất trong góc tường đang cầm một cây cực phẩm bảo kiếm, hắn cũng có chút động lòng.

Hắn sử dụng chính là thượng phẩm đại kiếm đã quen thuộc, nhưng tự nhiên được một thanh cực phẩm bảo kiếm hắn cũng không ngại.

Không dùng được còn có thể mang đi tặng người không phải sao?

Hắn vừa tâm động một chút, bên kia Triệu Vô Cực lập tức hừ lạnh một tiếng 

Tên này đại hán có chút suy ngẫm, xem ra đối phương chính là đồng bạn, muốn đoạt kiếm không dễ, hơn nữa ở đây lại là địa bàn của đối phương ở lâu bất lợi.

Tên Thiết Sát này ở đây khua môi múa mép cùng đối phương giằng co đúng thật là ngu ngốc, quá tự đại rồi.

Hắn cũng hiểu rõ đám Thần Điện võ giả này đều là một bộ như vậy, ai cũng dựa vào một thân bản lĩnh vô cùng ngông nghênh không xem ai ra gì, chỉ có bị đánh bại bọn hắn mới chịu phục.

Hắn lo lắng quả nhiên chính xác, từ bên kia lập tức lao nhanh tới một đám người, dẫn đầu là hai cái trung niên nhân, bọn hắn khí tức trên người cũng là đủ thâm sâu, chắc chắn là nhất lưu cảnh giới.

Đến hiển nhiên là Vân gia gia chủ cùng hắn Vân gia trưởng lão. hai người này nhận được mật báo đều nhanh chóng đi tới, Vân gia đương nhiên vẫn còn nhất lưu cao thủ, nhưng gia tộc cũng cần người thủ hộ đề phòng có kẻ gian đánh lén, bởi vậy chỉ tới hai người.

Nhưng hai người này cũng đủ để bãi bình đa số vấn đề ở Hỏa Vân Thành này rồi.

Vân Cảnh, Vân gia gia chủ. năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, có hai con trai một con gái. 

Hắn khuôn mặt cũng thiên thon dài, ánh mắt nhỏ hẹp cay độc, sống mũi cao. 

Thân hình Vân Cảnh cũng là hơi gầy gò, nhưng ẩn dưới vẻ gầy gò đấy chính là đại lượng cơ bắp ẩn chứ lực lượng to lớn.

con thứ hai của hắn không ai khác chính là Vân Điền đang nằm ở một góc như chó chết ngất đi vậy.

Vân Cảnh đi tới lập tức nhanh chóng nhìn thấy Vân Điền trọng thương nằm ở chỗ kia, hắn hai mắt đỏ chót rống to:

“ Vân Điền!”

nói xong nhanh chóng phi thân tới bên cạnh Vân Điền, giúp hắn kiểm tra thương thế.

Vết thương nhìn có vẻ khá nặng nhưng đã được sơ bộ cầm máu, không quá đáng lo, đáng lo chính là hắn bây giờ khí tức quá suy yếu, mất máu quá nhiều mà gương mặt tái nhợt để lâu sợ rằng có chút nguy hiểm tính mạng.

Hắn vội vàng lấy ra đan dược chữa thương cho Vân Điền ăn vào, đồng thời vận công giúp hắn tiêu hóa dược lực. 

Chỉ một lát sau Vân Điền sắc mặt khá lên, trong lòng Vân Cảnh mới thở ra một hơi, Vân Cảnh đưa Vân Điền cho một tên tùy tùng căn dặn hắn chăm sóc cẩn thận.

Lúc này hắn ánh mắt trở nên ác liệt vô cùng, Vân Điền con trai của hắn lại ở trên Hỏa Vân Thành bị người đánh thảm như vậy,Vân gia mặt mũi cũng phải nhận cực lớn tổn thất.

Hôm nay nhất định phải đòi lại một chút công đạo.

Vân Cảnh lớn tiếng nói: 

“ là ai?”

Hắn chính là muốn biết tên nào to gan dám ở Hỏa Vân Thành liều mạng như vậy, hôm nay hắn nhất định sẽ dạy cho đối phương một bài học.

Vân Cảnh nhìn xung quanh, ánh mắt hắn ở Triệu Vô Cực dừng lại.

Hỏa Vân Thành mới nổi thiên tài Triệu Vô Cực, không ai không biết không ai không hiểu.

Nếu là ở Thiên giang thành, không biết tên Triệu Vô Cực, sợ rằng cách diệt tộc ngày không còn xa.

ở Hỏa Vân Thành hắn cũng đã đánh ra uy phong của mình, được rất nhiều gia chủ để ý, đều muốn mời chào hắn, đáng tiếc chưa ai có cơ hội.

Triệu Vô Cực lúc này thấy đối phương nhìn mình, cảm giác được một cỗ thăm dò chi ý, hắn cũng không tức giận.

Đối phương khí tức thâm sâu, làm Vân gia gia chủ chắc chắn phải là nhất lưu cảnh giới, Triệu Vô Cực không cần đi cảm giác cũng có thể hiểu được.

Hắn ánh mắt đảo một vòng, trong lòng có chủ ý lập tức lên tiếng:

“ Vân tiền bối, ta thì chắc ngài cũng không xa lạ gì. Chuyện hôm nay chính là thế này, Vân Điền công tử cùng bằng hữu của ta đều là thiếu niên thiên tài, ngưỡng mộ đã lâu bởi vậy không nhịn được giao lưu võ học một phen, chúng ta ước định tới mượn Thiên gia võ đài sử dụng một chút. 

nhưng còn chưa kịp đánh tên kia Thiết Sát lại chạy tới cực kì ngông cuồng không xem ai ở trong mắt đả thương Vân công tử đồng thời cướp đi của ngài Vân gia trấn gia chi bảo Truy phong kiếm. Hắn không những không xem ai ra gì còn ngông cuồng buông lời nhục nhã Vân gia ngài một phen, nói cái gì mà Vân gia đào tạo ra toàn phế vật, không chịu nổi một chiêu.

Ngài nhìn Vân công tử thương thế, trên tay hắn còn cầm Truy phong kiếm chính là bằng chứng.

Tại hạ bằng hữu cũng là bị hắn đả thương, cho nên mới bất bình đứng ra nói mấy câu. Nay Vân tiền bối tới vậy xin mời Vân tiền bối chủ sự chuyện ở đây, trả thù cho công tử đòi lại bảo vật đính chính cho mọi người biết Vân gia thực lực a!”

Triệu Vô Cực thêm mắm dặm muối một phen, thổi được Từ Tiểu Bạch cùng Vân Điền như là tri kỉ hận gặp nhau quá muộn, thiếu niên thiên tài muốn giao lưu võ học lại gặp phải ác nhân phá rối.

Mà ác nhân chính đang đứng ở trước mặt Vân Cảnh. thù này có thể không báo sao?

Triệu Vô Cực đã nói tới rõ ràng như vậy, Vân gia không thể hiện chút gì, không trả thù Nhị công tử bị đánh, không đòi lại được trấn gia chi bảo, sợ rằng tương lai ở Hỏa Vân Thành cũng trở thành trò cười cho thiên hạ.

Triệu Vô Cực không chắc đánh được đối phương hay không, nhưng Vân Cảnh ở đây vậy thì cho hắn đi thử một chút, dù sao Triệu Vô Cực cũng không mất gì!

Trước đây hắn cũng đọc qua tiểu thuyết, thấy nhân vật phụ gắp lửa bỏ tay người bản lĩnh vô cùng thâm hậu cũng cảm thấy rất bái phục. 

Hôm nay hắn cũng là thử nghiệm một chút, cảm giác quả nhiên thoải mái vô cùng. không trách nhiều người thích làm phản phái như vậy

Tuy rằng trong chuyện này công lực của hắn còn rất non, nhưng tình hình quá sáng tỏ, đã đủ dùng.

Triệu Vô Cực gật gù, sau này phải nghiên cứu một chút thủ đoạn này, cảm giác thật sảng khoái..

Quả nhiên Vân Cảnh nhìn về hướng Thiết Sát, thấy trên tay hắn cầm Truy phong kiếm lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng đối phương khí tức suy bại, hẳn là đã không còn gì uy hiếp, mà đứng trước mặt hắn khí tức thâm sâu đại hán này mới là người trấn tràng ở đây.

Trong ánh mắt của Vân Cảnh lóe lên tức giận, hai hàng râu dê cũng không nhịn được cong lên, nhẹ nhàng rung động.

Hắn tuy giận nhưng cũng chưa mất đi lí trí, lên tiếng hỏi:

“ không biết các hạ đại danh là gì? cái nào môn phái?”

Đại hán cảm giác được đối phương nhất lưu cảnh, có thực lực cùng bản thân đối thoại hắn mở miệng nói:

“ huyết sát, Thần Điện!”

Vân Cảnh suy nghĩ một chút, Thần Điện cái này thế lực chưa hề nghe nói qua, nhưng nhìn tên này đại hán thực lực quả thật không kém.

Ít nhất có thể sánh ngang Vân gia của bọn hắn rồi.

Hắn tiếp tục nói:

“ Truy phong kiếm là bảo vật của Vân gia chúng ta, các ngươi giữa thanh thiên bạch nhật muốn đoạt đi há chẳng phải là không có thiên lí gì sao? không sợ nhân sĩ giang hồ chê cười?”

Huyết sát ha ha cười nói:

“ ta vốn không quan tâm bọn hắn ý nghĩ, hơn nữa bị chê cười không phải Vân gia các ngươi sao? đồ vật của mình cũng không giữ được, bọn họ sẽ cười các ngươi mà không phải ta!”

Vân Cảnh tức giận chụp mũ nói:

“ các ngươi hành động chính là tà phái hành động, không sợ chính phái cộng đồng diệt chi hay sao?”

Hắn lời này là muốn ngồi chắc Thần Điện cái này tổ chức là tà phái, sau này nếu có chiến đấu nảy sinh có thể dễ dàng có cớ để kêu gọi lục lâm bằng hữu trợ thủ.

Dù sao hai cái môn phái đại chiến sẽ không ai đi nhúng tay, trừ khi lợi ích quá to lớn để bọn hắn đứng ngồi không yên.

Nhưng nếu là cộng đồng tiêu diệt tà phái, không ít môn phái tự xưng danh môn chính phái sẽ có người đi hưởng ứng lời kêu gọi của bọn hắn,

Dù sao Vân gia vẫn đang phất cao chính nghĩa đại kì, tiêu diệt tà phái dương danh chính phái hành động.

Bọn hắn cũng là danh chính ngôn thuận đòi lại trấn gia chi bảo Truy phong kiếm a.

Huyết sát lười cùng bọn họ bình luận cái gì chính tà, hắn chỉ lạnh nhạt mở miệng nói:

“ người này ngày hôm nay ta mang chắc chắn mang đi!”

Vân Cảnh tức giận tới đỏ mặt, phùng mang trợn má nói:

“ đi cũng được để bảo kiếm của Vân gia chúng ta lại đây!”

Nói xong hắn trên người cương khí ngưng tụ, trên tay cũng được cương khí bao bọc, cả người nhanh như một cái mũi tên rời cung hướng Huyết sát lao tới đấm ra một quyền!