Mặc dù chỉ là một trò chơi, Cơ Du cũng không quá để ý, nhưng thấy cái tên này thôi, nội tâm của nàng vẫn luôn cảm thấy có chút quỷ dị không hiểu.
Đệ tử Lăng Vân học phủ không dám chơi?
Nàng nhìn mấy người Tống Thanh Phong, Nạp Lan Minh Tuyết có chút kỳ quái.
Lúc đầu Nhị hoàng tử còn có chút do dự, nghe thấy Trưởng công chúa Cơ Du nói vậy, ngượng ngùng nói:
- Xem trước một chút cũng được.
Rất nhanh, mấy người Lạc Vân, Ứng Tông Huyền của Hi Di học cung vừa kích hoạt xong trò chơi liền tập tức mở trò chơi ra.
Đồng thời, mấy đệ tử tinh anh của Thịnh Kinh học phủ như Tiêu Lãnh Vũ, Ngũ hoàng tử Cơ Dương cũng mở trò chơi.
Đây là một đợt cạnh tranh không lời, đại biểu cho cơ hội rủa nhục mà bọn hắn khó có được!
- Không có chút can đảm của võ giả gì cả!
Cơ Dương vừa tiến vào trò chơi, nhận được tin tức rất đơn giản:
" Nam chính James nhận được tin tức của thê tử Mary đã chết cách đây ba năm, trong thư nói rằng nàng đang ở Silent Hill chờ hắn. Khát vọng được nhìn thấy thê tử, nam chính bán tín bán nghi tiến vào cuộc hành trình."
Điều khiển thân thể nam chính là người bình thường, trong đầu nhớ lại nội dung bức thư, kết hợp với tiểu trấn được ẩn giấu trong lớp sương mù dầy đặc yên ắng...
Cơ Dương:
-...
Vốn nhìn Tố Thiên Cơ chơi còn không cảm thấy gì, bây giờ kết hợp toàn bộ câu chuyện của trò chơi, lại nghĩ một lúc nữa đi vào một chỗ như vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng.
- Vừa xem người ta chơi còn thấy vẫn tốt...
Tiêu Lãnh Vũ nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy? Bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh thay đổi?
Nàng nhớ rằng trước khi kích hoạt trò chơi, nha đầu Khương Tiểu Nguyệt giải thích cho nàng một vài chỗ khác biệt của trò chơi, thí dụ như sau khi vào cốt truyện sẽ đóng giao lưu ngoại tuyến, nhưng nơi này yên lặng như một vùng đất chết thế này, đúng là khiến cho người ta có chút không quen.
Trưởng công chúa cùng Nhị hoàng tử đúng sau xem, cũng có chút đổi sắc:
- Để một người bình thường vào chỗ như vậy đi tìm người...?
Liền xem như là trong hiện thực gặp phải chỗ như vậy, thì trước tiên bọn nàng cũng phái quân đội đến thăm dò, nào có để người bình thường đi vào...
Có thể ra ngoài được không?
Chẳng qua lúc trước đã lên tiếng, đệ tử hai đại học phủ đành phải kiên trì đi vào trong lớp sương mù dầy đặc, dù sao thì tốt xấu gì đệ tử Lăng Vân học phủ cũng chơi một khoảng thời gian, nếu mình vừa bắt đầu liền đã rời khỏi...
Vậy cũng quá mất mặt!
Chẳng lẽ một cái trò chơi còn có thể làm gì mình hay sao?
Mấy người Cơ Dương vừa nghĩ thế vừa tiếp tục kiên trì chơi.
Đầu tiên là đi ngang qua mộ địa, cuối cùng cũng gặp được người sống đầu tiên, đồng thời cũng biết được một vài chuyện kỳ quái phát sinh ở Silent Hill, tiếp đó là nhìn thấy nhà cửa ở trong tiểu trấn, các loại kiến trúc cũng không có dấu vết hư hao nào, nhưng lại không thấy một bóng ngươi, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không có.
Lạc Vân nghĩ trong lòng: Bỗng nhiên không muốn chơi...
Trước giết nhiều yêu thú như vậy cũng chưa từng sợ hãi, bây giờ lại phát hiện, hóa ra đám yêu thú đáng yêu như vậy!
Sắc mặt Trưởng công chúa như sắp chảy ra nước, lẩm bẩm:
- Ta tình nguyện đối mặt với một đám thích khách vây quanh chứ không muốn đi tới nơi này.
Một nơi không biết lại quái dị, tình huống như vậy rất dễ khiến nội tâm người ta sinh ra sợ hãi, bởi vì bọn hắn luôn nghĩ tới sau đó sẽ gặp địch nhân như nào!
Loại tình huống này, không nghĩ tới còn đỡ, nghĩ tới tự nhiên lại đem các thứ rùng rợn trong nội tâm mình tưởng tượng ra.
Đặc biệt là lúc trước có rất nhiều ám thị cho bọn họ thấy rằng, quái vật gặp phải không chỉ là yêu ma quỷ quái bình thường.
Silent Hill mở đầu có một khoảng thời gian là không gặp phải quái vật, nhưng chính cái kiểu thăm dò trong yên lặng này mới tích lũy nỗi sợ hãi của người chơi.
Nhị hoàng tử cảm thấy may mắn:
- Cũng may là nghe hoàng tỷ xem trước...
Mà khi nội tâm đã đạt đến giới hạn của sự sợ hãi, đột nhiên phát hiện trước mặt có thứ gì đó vặn vẹo đối ứng với nội tâm của mình!
Lấy kinh nghiệm của bọn hắn, cao nhất cũng chỉ là giết yêu thú, mà phần lớn cũng là lấy thực lực nghiền ép, nào đã được trải qua loại chiến trận như này?
- A----!
Nếu như chạy trốn còn đỡ, nhưng mấy người Trưởng công chúa cùng Nhị hoàng tử đứng đằng sau xem, tự nhiên nhìn thấy có con quái vật bổ nhào vào màn hình!
Loại giãy dụa điên cuồng kia làm cho người ta cảm thấy có cảm giác tuyệt vọng...
Lông tơ toàn thân Cơ Du dựng đứng hết cả lên!
- A---!
Cơ Du hét lên một tiếng vô thức.
Một tiếng kêu này làm cho tinh thần của tất cả những người xung quanh vốn như một cây cung sắp gãy!
Lập tức từng người sợ tè ra quần!
Mà một tiếng hét này, cũng khiến cho tất cả những người chung quanh nhìn lại.
Trưởng công chúa Cơ Du lui về phía sau lưng Nhị hoàng tử một cách cực nhanh chóng!
Cái cmn...
Quá xấu hổ!
Vừa mới nói là so can đảm, kết quả còn chưa bằng người ta!
Một tiếng hét này của Trưởng công chúa điện hạ, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn, cảm giác muốn tự tử cũng có!
Đương nhiên, vì bảo vệ mặt mũi của mình, Nhị hoàng tử vội vàng cứng cổ hô một tiếng:
- Lão bản! Trò chơi này của ngươi có thể chơi sao?
- Làm sao không thể chơi?
Phương Khải nhìn sang.
- Chỗ nguy hiểm như thế, vậy mà nhân vật chính là một người bình thường!
Cơ Du cũng lên tiếng nói:
- Trò chơi này căn bản là không hợp lý!
- Người bình thường thì sao?
Phương Khải mở miệng nói:
- Không tu vi đã sợ này sợ kia, điều này chứng tỏ tâm cảnh các nhìn có vẻ không yếu nhưng trên thực tế là đều dựa vào tu vi, nếu mất đi tu vi, nội tâm các ngươi rất nhanh sẽ sụp đổ.
Lời này của Phương Khải, khiến cho nội tâm không ít người rung động.
Phương Khải nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét:
- Ta cảm thấy mấy người như các ngươi, nên chơi trò chơi này một trăm lần.
Tất cả mọi người đều co mặt lại.
Còn chơi một trăm lần?!
Ngươi xác định chúng ta không bị hù chết chứ?
- Vậy sao ngươi không chơi?!
Tiêu Lãnh Vũ vất vả lắm mới chạy thoát, tháo mũ giả lập xuống, trứng mắt nhìn tới.
- Ai nói ta không chơi.
Phương Khải xem thường nàng.
- Lão bản tối nay sẽ phát trực tiếp.
Nạp Lan Minh Tuyết lần nữa nhấn mạnh một câu, rõ ràng là vì phòng ngừa Phương Khải quỵt nợ.
- Trực tiếp?
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Phương Khải:
- Trực tiếp cái này?
- Đúng vậy.
Nạp Lan Minh Tuyết bắt đầu thuyết trình thay Phương Khải.
Lúc này, bên kia quán nét, lão thừa tướng dẫn theo văn võ bá quan bắt đầu xem phim truyền hình.
Còn bên này quán nét thì các đại học phủ bắt đầu đối chọi gay gắt với Phương Khải:
- Tốt, đến lúc đó chúng ta xem ngươi sẽ xấu mặt thế nào!
Phương Khải biểu thị không sợ hãi.
Nhìn dáng vẻ của Phương Khải, tất cả những người vừa bị hù dọa đều nghiến răng nghiến lợi.
- Hừ! Đợi chút nữa đừng để bị dọa mà cầu xin tha thứ là được!
Tay Phương Khải mở ra, lập tức nhìn chăm chú về Nạp Lan Minh Tuyết: