Sau khi được Phương Khải khuyến kích, tất cả những người nói Phương Khải buổi tối sẽ phát trực tiếp Silent Hill không thể không đi thử, kết quả là tất cả đều bị dọa thành cún!
Mà lúc này, cuối cùng Tố Thiên Cơ cũng tắt trò chơi.
Tâm cảnh của nàng so với những người khác thì tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cũng giết được vài con quái vật gặp lúc đầu kia.
Không biết vì cái gì, khi vừa nhìn thấy lũ quái vật kia, nàng lại nghĩ tới trước khi đột phát Thần Hải cảnh, khoảng thời gian nàng bế quan để phá tan một tầng ngăn cách đó rất đè nén, trong quá trình đột phát, thậm chí nàng còn lo lắng rằng mình có thể bởi vậy mà tẩu hỏa nhập ma.
Một đoạn thời gian đã trải qua đó, cho dù là bến bây giờ nàng vẫn không muốn nhắc đến, mặc dù không đến mức tạo thành tâm ma, nhưng đúng là trong lòng có một đoạn quá khứ không muốn nhớ lại.
Mà sau khi nàng giết vài con quái vật kia, thì nàng cảm thấy lòng mình hiện giờ đã thoải mái hơn không ít.
- Thế mà... Thật sự có hiểu quả sao?
Lúc này nàng vẫn còn chút đắn đo không xác định, rốt cuộc là do hiểu quả của trò chơi, hay vẫn là ảo giác của mình?
Chẳng qua toàn bộ quá trình chơi...
- Được rồi... Chơi sau đi.
Bỗng nhiên Tố Thiên Cơ cảm thấy tâm thần có chút mệt mỏi.
Quá cmn dọa người a!
Thậm chí nàng còn cảm thấy, nếu tiếp tục chơi, chỉ sợ một mình trở về Lưu Vân Đạo Cung cũng không nổi.
Cũng may là mình còn hai tiểu đồ đệ tri kỷ để bồi mình cùng một chỗ.
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy thật ấm lòng.
Sau đó nàng nhìn thoáng qua thấy hai tiểu đồ đệ của mình đang co lại thành một đoàn:
-...
-----------------------------
Bởi vì chờ xem Phương Khải trực tiếp cho nên có không ít người ở lại đến tận tối.
Đương nhiên, muốn nói Phương Khải không sợ hãi chút nào...?
Nói nhảm sao, hắn không phải là người mất cảm giác a.
- Lão bản! Tám giờ rồi, rốt cuộc ngươi có truyền bá hay không?!
Một đám người mới như Tiêu Lãnh Vũ, Trưởng công chúa cùng với một đám người chơi lão làng như Nạp Lan Minh Tuyết, Tố Thiên Cơ đều nhìn chằm chằm vào Phương Khải đang chơi Diablo.
Nếu như ánh mắt là một cây đao thì có lẽ Phương Khải bây giờ đã bị lăng trì.
- Ngươi muốn quỵt sao?!
Mặt Tố Thiên Cơ đen lên.
- Lão bản! Nên trực tiếp a!
Đổng Thanh Ly cũng đang chờ xem, mặc dù nhìn trò chơi có vẻ quá kinh khủng, nhưng nhìn người khác chơi...
Hình như là rất kích thích! Dù sao đứng sau xem, cũng không dọa người như vậy, còn có thể nhìn người khác bị dọa thành cún!
- Cái này...
Sắc mặt Phương Khải cứng đờ:
- Ngày mai truyền bá được không?
- Không được!
- Nhất định là hôm nay!
- Lập tức! Lập tức!
Quần chúng hôm nay bị Phương Khải khuyến khích chơi Silent Hill đồng thời bị dọa thành cún lập tức phẫn nộ!
- Lão bản! Ta đã đóng cửa!
Lam Yên hô lớn:
- Đừng nghĩ ngự kiếm chuồn đi!
Phương Khải tối sầm mặt, quá độc ác!
Phương Khải đưa một ngón tay lên:
- Vậy ta sẽ chơi một lúc!
- Không được!
Tất cả mọi người đều đưa lên khuôn mặt hung thần ác sát:
- Tuyệt đối không được chơi ít hơn chúng ta!
- Một giờ?
Phương Khải lại đưa một ngón tay lên.
- Ta chơi bốn giờ!
Tố Thiên Cơ thiện ý nhắc nhở một câu.
Phương Khải nhìn thoáng qua thời gian:
- Thật sự phải chơi bốn giờ?
- Đương nhiên!
- Nhất định phải!
Nạp Lan Hồng Vũ vuốt râu nói:
- Lão phu chơi năm tiếng, chẳng qua thấy tiệm này của ngươi 12 giờ sẽ đóng cửa, lão phu không ép ngươi chơi năm giờ, bốn giờ là được rồi!
Mặt Phương Khải co lại:
- Lão gia tử ngươi chơi năm tiếng Silent Hill là nói loạn đi...
Nhìn tất cả mọi người xung quanh vây chặt như nêm cối, Phương Khải đánh phải hậm hực khoát tay:
- Vậy ta chơi.
- Trước tiên dọa cho ngươi chân run thì thôi! Dám làm chúng ta sợ!
Lúc này, không ít người nghĩ trong lòng như vậy.
Thí dụ như mấy người Trương công chúa, Nạp Lan Minh Tuyết, Tống Thanh Phong, đã lớn như thế này mà chưa từng bị dọa như thế!
Lại càng không cần nói đến Tố Thiên Cơ, bị dọa phải đánh ra một bộ tuyệt học thần cấp vương bát quyền, bây giờ chỉ hận không thể đem tất cả những người đang vây xem giết người diệt khẩu.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật ngốc, tại sao lúc đó lại đi chơi trò chơi này!
Mà khi nàng đang nghĩ như vậy, Phương Khải cũng mở trò chơi ra.
Màn hình lớn phát trực tiếp cũng được mở ra.
Bây giờ cửa hàng càng lúc vàng lớn, người chơi cũng càng ngày càng nhiều, chỗ xem đằng sau Phương Khải đã không thỏa mãn đủ yêu cầu, rất nhanh có người liền ra ghế salon xem qua màn hình lớn.
Mở đầu vẫn là như cũ, coi như độ tự do của trò chơi có thay đổi thì cốt truyện vẫn không thay đổi.
- Có sợ không? Xem lúc nào sẽ hù chết ngươi!
Thẩm Thanh Thanh đứng sau nhìn nhân vật chính trong màn hình đang đi về phía sương mù, tức giận nói.
Dù sao nàng cũng là người đầu tiên bị dọa.
- Khẳng định tiểu tử này có sợ!
Đôi lông mày của Tố Thiên Cơ giương lên:
- Để xem sẽ bêu xấu thế nào!
Quả nhiên bọn hắn nhìn thấy Phương Khải đứng ở trong mộ địa mà không đi nữa.
- Lão bản! Làm sao ngươi không đi!
- Đúng vậy! Đi mau đi!
- Có bản lĩnh thì vào Silent Hill đi!
- Ta xem cốt truyện không được sao?
Phương Khải liếc mắt.
Nam chính Jame gặp được một nữ tử tên là Angela ở trong mộ địa, nàng đến tìm mẫu thân nàng, nàng sẽ nói cho nhân vật chính biết Silent Hill là một nơi kỳ quái, cũng khuyên nhân vật chính đừng đi nơi đấy.
Trên thực tế, tất cả người vào Silent Hill đều trải qua một đoạn mở màn này.
- Ta đang tìm một người, một người vô cùng quan trọng với ta, nếu như ta có thể tìm được nàng, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Đây là câu đối thoại cố định trong cốt truyện, cho dù là gian nan thế nào, cũng vẫn phải tiếp tục đi.
- Xem, lão bản đã tiến vào tiểu trấn!
- Lão bản đã co rúm lại! Ha ha ha.
- Chờ mong biểu hiện lúc nữa của lão bản đi!
- Con đường này....? Lão bản muốn lấy radio sao?
Không biết radio có thể làm gì, nhưng đến nơi lấy radio rất dễ gặp phải quái vật, cho nên hầu như không ai đi lại con đường này.
Không nghĩ tới lão bản lại đi tìm đường chết!
- Lão bản chạy vào bên trong hàng rào!
Lam Yên cảm thấy phấn chấn, đội chút nữa là sẽ đến nơi kinh khủng nhất.
- Lão bản đã thấy qua, rất kho bị hù dọa a!
Thẩm Thanh Thanh mở miệng nói.
- Nói bậy!
Đổng Thanh Ly nói:
- Ta đã xem các ngươi chơi, kết quả là ta vẫn bị dọa gần chết, bên trong hàng rào này không dễ chạy trốn! Cố gắng chui ra ngoài rất dễ bị quái vật tập kích!
- Trừ khi ngươi muốn đơn đấu với quái vật!
Nạp Lan Minh Tuyết bổ xung một câu, sắc mặt hơi trắng, rõ ràng là trong lòng còn chút sợ hãi.
Ngay sau đó, các nàng thấy sau lưng Phương Khải xuất hiện một thân ảnh vặn vẹo!
Chỉ thấy trong màn hình, Phương Khải tiện tay nhặt một cây gây.
- Quê nhỏ của ta, chính là ngôi làng này...
Cất radio đi, Phương Khải ngâm nga bài hát bước ra ngoài.
-...
Phương Khải giới thiệu trong màn hình:
- Con quái này chủ yếu công kích bàng hình thức phun độc, cho nên đánh vào mặt là được rồi...
- Sợ thì sợ, chẳng lẽ lại bi một con tiểu quái mở đầu dọa?
Phương Khải thuận miệng thì thầm một tiếng.
Gương mặt của tất cả mọi người đều co quắp một trận!