Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 234: Thành lập Võng Du công hội



Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Theo ý của Phương tiểu tử...

Nạp Lan Hồng Vũ vuốt sợi râu, tổng kết lại:

- Hắn bị vị tiền bối kia mang đi đến một nơi gọi là Bán Biên thành để mở chi nhánh, đại năng tu sĩ ở đó nhiều như mây?

- Chẳng qua...

Tố Thiên Cơ ngạc nhiên nói:

- Nơi này, làm sao chúng ta lại chưa hề nghe qua?

- Có lẽ...

Tiết Đạo Luật lộ ra một ý nghĩ mà ngay chính bản thân mình cũng thấy ngạc nhiên:

- Chỗ của Phương lão bản, căn bản là không ở trong phạm vi chúng ta biết?

- Xa như vậy?

Diệp Tiểu Diệp tặc lưỡi nói:

- Làm sao lão bản có thể liên lạc được với chúng ta!

- Hẳn là thủ đoạn của vị tiền bối kia!

Diệp Tùng Đào nói:

- Xem ra thủ đoạn truyền tin của vị tiền bối kia cao minh hơn rất nhiều so với thủ đoạn đưa tin của chúng ta.

- Lão bản, bên đó thế nào, chơi vui không!

Khương Tiểu Nguyệt hỏi thăm tin tức.

- Tạm được! Bên này rất đặc biệt.

- Lão bản, có thể mở trực tiếp cho chúng ta xem tiệm mới không!

Đây là Đổng Thanh Ly.

- Ta mới xem hướng dẫn, hình như có cái gì gọi là chức năng video, có thể nhìn thấy đối phương!

Lâm Thiệu tìm một hồi, rất mau thì nhìn thấy cái nút camera.

Bản thông tin chim cánh cụt của hệ thống chia làm thực cảnh video cùng với giả lập video, rất nhanh Phương Khải nhận được nhắc nhỏ: Lâm Thiệu muốn trò chuyện video với ngươi, có đồng ý hay không.

- Mấy người này... Nhanh vậy đã thăm dò được rồi?

Phương Khải có chút kinh ngạc, điểm kích đồng ý, chỉ thấy phía sau Lâm Thiêu, vây quanh một đám người, Khương Tiểu Nguyệt, Tống Thanh Phong, Nạp Lan Minh Tuyết, Tố Thiên Cơ..v..v

- Đúng là lão bản!

Khương Tiểu Nguyệt che miệng nhỏ, kinh hô một tiếng.

- Như này cũng được sao!

Lam Yên chỉ vào Phương Khải ngồi trước màn hình máy tính:

- Mọi người xem, phía sau là tiệm mới phải không?

- Hình như trong tiệm không có ai!

Tố Thiên Cơ cũng chỉ vào sau lưng Phương Khải nói.

- MK!

Phương Khải nhìn đám người đang chỉ trỏ vào màn hình, có chút ngượng ngùng:

- Nhiều người đứng xem như vậy?

- Xem có phải ngươi bị mất tích hay thật không.

Nạp Lan Minh Tuyết lạnh nhạt nói.

- Thiếu chút nữa thì bị người ta lừa!

Phương Khải làm như có chuyện thật:

- Các ngươi không biết khi lão bản vưa mới tới thì nguy hiểm đến thế nào, ngồi một chuyến xe lậu, còn không thể xuống xe, may mà ta cơ trí!

Song phương hàn huyên tràn đầy phấn khởi, Phương Khải còn kể về một vài kiến thức trên đường, tỷ như tên xa phu bị trói thành một bọc.

- Ha ha ha...

Khương Tiểu Nguyệt thiếu chút nữa thì cười bò trên mặt đật, nắm tay nhỏ đập trên mặt bàn:

- Làm sao lại có người ngốc như vậy!

- Người trong thành này vui như vậy sao?

Đổng Thanh Ly cũng cảm thấy buồn cười.

Đúng lúc này, Phương Khải nghe thấy Trâu Mạc hô một tiếng:

- Lão bản! Có người đến thu tiền tháng!

- Tiền tháng?

Phương Khải nhướng mày:

- Tiền tháng gì?

- Các ngươi chơi trước! Tý nữa nói chuyện tiếp!

Phương Khải còn tăng thêm cái icon vẫy tay.

- Lão bản! Nhớ là mở trực tiếp cho chúng ta!

Đổng Thanh Ly vẫn không quên.

- Đúng đây! Ta muốn nhìn thành thị mới!

Khương Tiểu Nguyệt tỏ ra hưng phấn.

---------------------------

Lưu Tam là "Đại Tu" con đường này, chẳng qua ở trên con đường này, có một vài cửa hàng hắn không dám đến gõ cửa, tỉ như là cửa hàng trước kia chỗ Phương Khải.

Chẳng qua nghe nói là Mạc Thiên Hành đã đem cửa hàng bán đi...

- Lưu tiền bối! Tiệm này khẩu khí thật là lớn!

Bên cạnh Lưu Tam là một thanh niên tu sĩ mặt rỗ.

- Thu phí không thấp, xem ra cửa hàng này kinh doanh hàng tốt!

Lưu Tam cười nhạo một tiếng, đi vào cửa hàng.

- Ai là lão bản?

- Là ta.

Lúc này, Phương Khải mới đứng dậy từ chỗ ngồi.

Lưu Tam liếc giá trên bảng đen của Phương Khải:

- Tiểu tử, mới tới?

- Làm sao vậy?

- Biết Hồng Lâm Dược Phường không?

Lưu Tam ngạo nghễ nói:

- Bỉ nhân là thủ hạ làm việc cho Hứa Bưu, lấy thu nhập cửa hàng này của ngươi, một tháng ba ngàn Linh Tinh, chúng tam đảm bảo ngươi sống yên ổn trong thành này!

Phương Khải nhìn Trâu Mạc một chút, phát hiện ra Trâu Mạc cũng ngẩn ngơ.

Đây không phải là thu phí bảo hộ sao?

Phương Khải bật cười:

- Thật xin lỗi, chúng ta sống rất yên ổn, không cần ngươi bảo đảm.

Lưu Tam cười một cách kỳ lạ:

- Trong thành này... Cũng không an toàn, lão bản ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?

- Thật sao?

Phương Khải nhíu mày, đây là lần thứ hai hắn nghe được câu này, lần đầu tiên là Mạc Thiên Hành nói, hắn nhún vai:

- Ta cảm thấy rất an toàn.

- Lưu tiền bối, tiểu tử này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Để cho ta...

Tên thanh niên mặt rỗ kia nhất thời không ngồi yên được nữa, nhưng rất nhanh liền bị Lưu Tam giữ lại:

- Hòa khí sinh tài, không hiểu sao?

Lưu Tam cười như là không cười:

- Nếu như sau này ngươi lại tìm chúng ta, thì cũng không có cái giá này!

- Thật sao?

- Lão bản có thể chờ xem.

Lưu Tam cười hắc hắc, quay người rời đi.

-...

Phương Khải nhìn hai người rời đi, không còn gì để nói.

Lúc này, Nguyễn Ngưng ở cửa hàng sát vách chạy ra, liếc nhìn vào trong tiệm Phương Khải, kỳ quái nói:

- Làm sao những người này lại giận đùng đùng bỏ đi?

- Bọn hắn đến thu tiền tháng, lão bản không cho... Cho nên...

Trâu Mạc thấp thỏm nói.

- Cho nên đem người đuổi đi?

Nguyễn Ngưng cô nương buồn bực:

- Ngươi có biết là ngươi mới tới nơi này hay không, đắc tội với người thì rất phiền phức!

- Có cái gì mà phiền phức, đánh một trận là được!

Phương Khải xem thường, huống chi hầu bao mình cũng chẳng giàu có, nếu không phải hỏi Vương Hiền về giá cả cửa hàng này phù hợp, thì hắn cũng chẳng mua cửa hàng ở chỗ này:

- Bản lão bản kiếm tiền, dựa vào cái gì phải cho người khác.

Nguyễn Ngưng:

-... Đúng là một tên đầu gỗ!

- Nếu như các ngươi không muốn giao tiền, cũng có thể tìm một thế lực để gia nhập.

Nguyễn Ngưng nhắc nhở hai người:

- Ở trong tòa thành này, một mình ngươi khẳng định là không làm được lâu dài, ngươi cũng không phải là cao thủ vô địch thiên hạ gì.

- Như vậy à...

Phương Khải sờ cằm, gật đầu nói.

- Cảm thấy đúng là cần có cái thế lực.

Nguyễn Ngưng cảm thấy trẻ con dễ dậy, gật đầu nói:

- Đừng tưởng rằng cái này không cần tiền, Bàn Giao Phủ được thiết lập ở bên trong nội thành, trừ khi ngươi trực tiếp tìm tới cửa những thế lực này, không thì chỉ có thể đến Bàn Giao Phủ đăng ký, bởi vì tất cả thế lực ở bản thành đều phải đến Bàn Giao Phủ để ghi danh cùng với huy hiệu.

- Như vậy sao...

Phương Khải suy tư lẩm bẩm:

- Thế lực mới phải đi Bàn Giao Phủ ghi danh sao?

- Tiểu Mạc! Đi với ta đến Bàn Giao Phủ một chuyến!

Phương Khải hô.

- A...! Được!

Tên thiếu niên có chút ngây thơ này vội vàng phản ứng lại.

- Cuối cùng cũng thông suốt!

Nguyễn Ngưng ôm ngực thở ra một ngụm trọc khí, nhìn về Phương Khải đang tiến về nội thành, cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Đơi đến khi lấy lại tinh thần, nhìn thoáng một chút về của hàng Phương Khải, thiếu chút nữa thì giận điên lên:

- Này, ngươi không trông tiệm a! Còn muốn lão nương trông họ sao!!!???

Người đã sớm đi không còn hình bóng.

Trên đường.

Trâu Mạc ngây ngốc mở miệng nói:

- Lão bản, ngươi định gia nhập thế lực nào?

- Gia nhập?

Phương Khải khoát tay nói:

- Làm sao phải gia nhập người khác? Minh thành lập một cái chẳng phải tốt sao?

- Mình thành lập?

Trâu Mạc choáng váng!

- Đúng vậy...

Bàn Giao Phủ.

Một trung niên ăn mặc lộng lẫy nhìn văn kiện mà Phương Khải đưa:

- Nghịch Thiên Võng Du công hội?!

Vẻ mặt của tất cả mọi người như là gặp quỷ:

-!!??