Tên trung niên phụ trách nhìn Phương Khải mà miệng run rẩy, tựa như là đang nhìn một kẻ ngu, chẳng qua xem ở phân nhượng tiền, lần nữa xác định lại một lần.
Nghịch thiên thì không khó lý giải, thậm chí có thể nói là ngông cuồng, chẳng qua trong tòa thành này cũng có không ít cuồng nhân, như này cũng không tính là kỳ quái, từ công hội này nghe có chút giống minh hội, cũng có thể giải thích, chỉ là.... Võng du là cái quỷ gì?
Quan trọng nhất chính là, phía dưới có lời tuyên truyền: Bảo đao Đồ Long, kích vào liền có?! Cực phẩm trang bị, một giây xoát bạo?!
Mặt xạm lại, cái này đều là cái quỷ mẹ gì?
Loại thế lực này cũng có thể thu người sao?!
- Xác định.
Phương Khải khẳng định nói.
Người trung niên cũng lười quản nhiều như vậy, dù sao hắn cũng chỉ phụ trách lấy tiền, đối với người trẻ tuổi còn chưa mọc đủ lông này thì vô cùng xem thường:
- Còn nghịch thiên? Nếu như không sợ đi ra ngoài bị người đánh, muốn lấy cái gì thì cũng không ai cản ngươi.
Thu Linh Tinh Phương Khải đưa tới, một thời gian trôi qua, người trung niên đem thới một huy hiệu hình thanh đao (Đồ Long Đao) đưa cho Phương Khải, nói:
- Đây là huy hiệu tạm thời, huy hiệu chính thức thì bảy ngày sau tới lấy, chúc mừng các hạ thành lập Nghịch Thiên Võng Du công hội.
Âm thanh của hắn không nhỏ, lập tức đưa tới ánh mắt chú ý của những người chung quanh.
- Nghịch thiên?
- Võng du công hội?
- Cái quái gì vậy?!
Quan trọng nhất chính là, hai tiểu gia hỏa còn trẻ như vậy lại có tiền đi vào nội thành? Còn có tiền thành lập thế lực của mình?!
- Lão đại! Nhất định tiểu tử này rất có tiền!
Một tu sũ đầu trọc hất hàm với một tên sĩ mặc áo khoác mầu đen.
- Mà lại rất là lạ mặt!
Một tên tu sĩ mặc áo choàng mày đen, lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị, nói:
- Muốn hay không...?
- Đi thôi.
------------------------
- Mời mọi người xem!
Phương Khải đi ra từ Bàn Giao Phủ, có thể nói là tâm tình rất không tệ, tiện thể liền mở phát trực tiếp.
Trong tổng tiệm ở Cửu Hoa thành, trên màn hình lớn, chỉ thấy phía sau Phương Khải là một kiến trúc hùng vĩ như giao long, trước kiến trúc là một vườn hoa, lộ ra vẻ cực kì khí phái.
- Oa! Đây chính là tòa thành thị chỗ chi nhánh kia sao?
Hai mắt Khương Tiểu Nguyệt tỏa đầy sao:
- Nhìn thật đẹp! Ta cũng muốn đi!
- Chỉ là thời tiết hơi âm trầm một chút!
Nạp Lan Minh Tuyết phát mưa đạn nói:
- Nơi đó mưa thường xuyên sao?
- Cũng không phải thường xuyên.
Phương Khải nói:
- Chí ít mấy ngày nay ta không thấy mưa.
- Đúng rồi, ta giới thiệu cho mọi người nhân viên mới của chi nhánh!
Phương Khải vẫy tay với Trâu Mạc đang ngẩn ngơ.
- Tiêu Mạc, tới!
Thuận tay liền kéo Trâu Mạc đến:
- Đây là Tiểu Mạc, nhân viên chi nhánh của chúng ta.
- Lão bản... Ngươi đang nói chuyện với ai....
Trâu Mạc cảm thấy có chút khó hiểu.
Chờ đến khi Phương Khải giải thích cho hắn cái gì gọi là trực tiếp, cái gì gọi là internet, hắn liền sợ hãi thán phục:
- Lão bản, ngươi nói là... Cái mà chúng ta đang nói chuyện, có thể truyền đến địa phương cách đây mấy vạn dạm?!
Trâu Mạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
- Tiệm chúng ta lợi hại vậy?!
Mọi người thấy trên màn hình lớn, ở bên Phương Khải có một tiên thiếu niên ước chừng 14, 15 tuổi, trên mặt còn chút buồn ngủ, mang theo một chút ngây thơ, người này đang ở kỳ phát dục nên chỉ cao 1m6, như vậy cũng không tính là thấp, chẳng qua đứng cạnh một tên võ giả như Phương Khải thì quả thật là thấp hơn một đoạn.
- Lão bản, nhân viên tiệm mới này hơi thấp!
Tống Thanh Phong nhìn vào tên thiếu niên trong màn ảnh, so sánh với mình rồi cười nói.
- Đây không phải là đang cao sao?
Phương lão bản dẫn kéo theo tên nhân viên cửa hàng này vội đi:
- Đi đi, chúng ta đi dạo một chút! Bỏ ra nhiều tiền như vậy, bản lão bản không đem cái địa phương này đi dạo một lần, vậy thì rất thua thiệt!
- Lão bản... Cửa tiệm còn chưa đóng...
Lúc này, Trâu Mạc mới nhỏ giọng nhắc nhở.
- A----! MK?
Lúc này Phương Khải mới nhớ ra chuyện này, đương nhiên, không phải hắn lo lắng về cửa hàng của mình làm sao, mà lo lắng đến lúc đó trong tiệm sẽ không nằm ra một cỗ thi thể chứ?
- Vậy về tiệm trước.
Phương Khải vẫy tay với mọi người đang xem trực tiếp:
- Hôm nay sẽ cho mọi người nhìn quang cảnh ven đường của Bán Biên thành. Tỉ như là khu vực nội thành này, rất khó có thể thấy tu sĩ Chân Hồ cảnh trờ xuống!
Phương Khải đi trên con đường lát đá trắng, chỉ vào những tu sĩ ngẫu nhiên đi qua nói.
- Nhiều tu sĩ trên Chân Hồ cảnh như vậy?
Mấy người An Hổ Uy nhìn màn hình đầy kinh ngạc.
- Cái này chỉ sợ so với Ngọc Kinh thì càng giống một tòa thành tu sĩ hơn!
Tiết Đạo Luật nhìn người đi tới đi lui trên đường phố, tặc lưỡi nói.
- Các ngươi xem, yêu thú kéo xe bên kia... Có vẻ như là...
- Là yêu giao!
Tố Thiên Cơ nói.
- Chí ít là yêu giao Chân Hồ cảnh hậu kỳ, mà lại là 2 đầu!
- Phung phí của trời a! Thế mà lại dùng yêu giao kéo xe!
- Không nghĩ tới còn có thành thị như này!
Diệp Tùng Đào suy ngẫm nói:
- Chẳng qua hình như nơi này cách chúng ta rất xa...
- Giống như là đi chơi!
Khương Tiểu Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm vào hai người đang thích ý đi dạo phố trên màn hình:
- Lão bản chỉ biết đi chơi, bắt bản cô nương trông tiệm!
--------------
Trâu Mạc cũng không phải là người mắt nhỏ, nhưng từ trước đến nay đã híp mắt thành thói quen, nhìn giống như là ngủ, nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Mà là bởi vì khi mở mắt ra sẽ cảm thấy ánh sáng rất chói mắt, sau khi trong cơ thể hắn có linh khí thì điều này càng trở lên rõ ràng.
Chẳng qua thị lực của hắn từ trước đến giờ vẫn rất tốt:
- Lão bản, hình như ta nhìn thấy ở chỗ ngoặt phía trước có thứ gì...
- Thứ gì?
Phương Khải liếc qua hướng đó, hắn nhớ rằng trước khi đi thì cũng đi qua nơi này, một đoạn đường này có chút gì đó hơi sai, chỗ ngoạt kia thì càng sai, dường như chẳng có một người nào tới.
- Lão bản! Phía sau ngươi hình như có người! Ngay vừa mới đi qua đoạn đường kia,
Đúng lúc này, nhìn qua màn hình, đám khán giả nhạy cảm bắt được cảnh tượng dị thường.
- Người nào?
Phương Khải nhìn bốn phía.
- Hình như phát hiện ra chúng ta?
- Ở chỗ này cũng được!
Một loạt âm thanh sột sột soạt soạt, một tên tu sĩ đầu trọc lẫm liệt đi ra, bên cạnh còn có một tên tu sĩ mặt rỗ. Ngay sau đó, chỉ thấy ở cửa ngõ phía trước, cũng đi tới hai thân ảnh, một cái là tu sĩ gầy như khỉ ốm, một người khác là một tên tu sĩ trung niên mặc khỏe mạnh mặc áo bào màu đỏ.
- Tiểu gia hỏa, ngươi rất có tiền phải không?
- Nghịch thiên công hội? Các ngươi rất ngông cuồng a!
- Mấy ngàn Linh Tinh, cứ vậy mà bị ngươi lãng phí, vì sao lại không đến hiếu kính chúng ta?!
Tên tu sĩ gầy như khỉ ốm kia căm hận quát, giống như là tiền tiêu là tiền của hắn.
- Nhiều tiền phải không?
Tên tu sĩ đầu trọc đi về phía trước, nện một quyền lên vách tường bên cạnh Phương Khải, cười lạnh nói:
- Rất tốt! Cho chúng ta mượn một ít để tiêu xài?
Lúc này, mọi người đang xem trực tiếp liền trợn mắt há mồm.
- MK! Đây là lão bản sắp bị người đánh!?
- Cái gì mà bị đánh? Đây là bị cướp!
- Thế mà lại ăn cướp ở trong thành?!
- Đúng lúc đang trực tiếp thì bị cướp...?
- Có đánh được hay không? Không phải nói tu vi người nơi này đều rất cao hay sao?
- MK, Tiểu Mạc sắp bị đánh!
Lập tức trước màn hình lớn xuất hiện hàng loạt tiếng thét lên:
- Đoán chừng lão bản cũng sắp bị đánh!
-... Có thể hỗ trợ hay không?
Khương Tiểu Nguyệt yếu ớt hỏi.
- Giúp cái quỷ gì!
Tố Thiên Cơ xanh mặt:
- Ở đó cách nơi này không biết xa bao nhiêu!
- Bọn hắn vừa mới nói cái gì mà Nghịch Thiên công hội...? Đó là cái gì? Là cái này chọc giận bọn hắn sao?