Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 342: Ngươi khát vọng sức mạnh sao?



Dịch: Mink

***

Từ mặt ngoài, toàn bộ Nam Hoa tông chưa thay đổi gì cả, vẫn ngay ngắn trật tự.

- Phong gia gia chủ đến thăm hay còn có việc gì khác?

Tông chủ Nam Hoa tông hỏi. Trong điện Thiên Quang của Nam Hoa tông, lão đang đón Phong gia gia chủ. Phong gia là thế lực lớn của Thần Tinh hải vực nên lão cũng phải nể mặt vài phần.

- Không có gì, chỉ là ta vừa mới xuất quan, đi dạo một vòng và gặp vài người bạn cũ. Ta biết quý tông tu luyện chính là công pháp vô thượng, ánh sáng xuất hiện, quần ma bỏ chạy. Hôm nay ta mới tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Bên tay trái của tông chủ, một lão già mặc áo xám, râu tóc bạc trắng, trông tiên phong đạo cốt.

Nếu không phải lão biết rõ kẻ này thì người ngoài sẽ tưởng rằng đây là một tu sĩ chính đạo của danh môn chính phái nào đó.

- Mang lễ vật lên!

Lão ta phất phất tay, ra lệnh cho vài tên gia phó.



- Vui thật! Hôm nay ta chơi GT5 còn chưa đủ đã mà tại sao đã phải trở về rồi?

Trên quảng trưởng Nam Hoa tông, vài người đang tụ tập vừa đi vừa nói chuyện.

Bọn họ vừa vui sướng lại vừa cảm thấy thỏa mãn.

- Không biết khi nào chúng ta mới có thể lái pháp khí “trực thăng Black Hawk”.

- Còn cả pháp khí “hắc khô lâu” nữa, chúng ta chỉ cần kiếm thêm chút tiền là có thể mua được nó rồi!

- Mới chơi một lát mà đã hết tám tiếng rồi. Không biết lão bản có chỉnh đồng hồ chạy nhanh hơn không?

Nguyệt Yên ai oán, nói.

- Lúc nào phải nhờ người đứng bên cạnh canh chừng để đề phòng lão bản vụng trộm chỉnh đồng hồ nhanh hơn!

- Đúng vậy!

Mặc tiên đồng ý.

- Liễu sư muội, ngươi cũng cảm thấy phải làm thế đúng không?

- Hả? Sư phụ, ngài làm sao vậy?

Liễu Ngưng Vận cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy Hề Trì chân nhân vẫn luôn im lặng.

- Không sao?

Hề Trì chân nhân lắc đầu. Đột nhiên nàng cảm thấy một khí tức kì quái lóe lên.

- Là ảo giác chăng?

- Vi sư đi về trước, các con cứ nói chuyện tiếp đi nhưng nhớ là phải làm hết công khóa đó.

Hề Trì chân nhân cảm thấy có chút không đúng, lắc đầu, nói.

- Đã rõ, sư phụ!

Trước đây, đám đệ tử của Trì chân nhân luôn chia làm hai phe. Một bên ủng hộ Mặc tiên, một bên ủng hộ Liễu Ngưng Vận. Hai người đệ tử này ở chung cạnh nhau thì cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng. Bây giờ cả hai lại hòa thuận.

- Hôm nay, bổn tiên tử biểu hiện như nào?

Mặc tiên vô cùng kiêu ngạo vì xuất hiện trên livestream của Phương lão bản. Nàng hơi bành trướng, nói:

- Có phải ta bắn cực kì chính xác? Giúp Thần Tinh hải vực nở mày nở mặt đúng chứ? Hôm nay, đám tu sĩ ở quán net đều nhìn thấy đó!

- Sư tỷ anh minh!

- Sư tỷ lão tài xế!

- Mặc tiên đắc ý nói:

- Liễu sư muội, ngày mai để lão tài xế là ta mang muội bay được không? Hôm nay tỷ và Phương lão bản chơi cùng nhau một lần, tỷ đã hoàn toàn hiểu rõ cách điều khiển pháp khí kia.

- Cám ơn ý tốt của sư tỷ. Nhưng ngày mai muội phải mang vài vị sư muội khác làm nhiệm vụ ngân hàng Toàn Phúc.

- Nhiệm vụ đó đơn giản như vậy, chỉ cần sư muội Nguyệt Yên mang đội là được rồi! Quyết định như vậy đi. Ngày mai ta và sư phụ nữa, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể hoàn thành sự kiện cướp ngục!

Mặc tiên nói.

- Nhưng… Sư tỷ à, muội chưa biết lái máy bay…

Hôm nay Liễu Ngưng Vận vẫn chưa hiểu toàn bộ kĩ thuật.

- Sợ cái gì! Sư tỷ dạy muội! Nhất định phải thể hiện tốt trước mặt sư phụ. Tỷ và các sư muội khác đều ủng hộ Liễu sư muội.

Mặc tiên đảm bảo.

Liễu Ngưng Vận:

- “,,,”

Mọi người đang nói chuyện rôm rả nên không ai cảm thấy tại một chỗ bí ẩn, một đôi mắt âm trầm đang chăm chú theo dõi bọn họ.

- Ngươi biết gì không? Vài đệ tử mất tích hôm trước đã quay về rồi.

Hai gã đệ tử vừa đi vừa nói chuyện.

- Đã quay lại! Ta cũng không biết, nhưng có chuyện gì sao?

Tên còn lại nói.

- Đúng thế, ta nghe nói là bọn họ vụng trộm xuống núi, lại còn gặp tai nạn nên lúc quay về tinh thần hốt hoảng, nhưng không có gì đáng ngại.

Xung quanh, tốp năm tốp ba nhóm các đệ tử khác cũng đang nói về các chuyện xảy ra gần đây trong tông môn.

Lúc này, cặp mắt đang theo dõi tất cả kia cũng đang tìm kiếm mục tiêu.

Rất nhanh, nó đã tim thấy.

- Thực lực của ngươi như vậy mà cũng muốn theo chúng ta xuống núi làm nhiệm vụ?

- Ngươi tự xem lại tư chất của chính mình đi, không biết tại sao sự phụ lại nhận một kẻ phế vật như ngươi vào tông môn!

- Còn không phải sao? Mỗi lần sát hạch, đều là ngươi báo hại chúng ta!

- Nhanh cút đi!

- Khóc, chỉ biết khóc, ngươi còn làm được việc gì khác không hả?

Chỗ nào đông người thì đều có ganh đua. Tông môn lớn như này thì không thể tất cả mọi người đều đối xử hòa nhã với nhau. Vài tên đệ tử nam đang quát mắng một cô gái là đệ tử nhập môn:

- Cút! Cút! Cút! Đừng để chúng ta nhìn thấy mặt ngươi!

Hứa Tĩnh có thiên phú không tốt. Nếu cô ta ở tông môn nhỏ thì như vậy là đủ nhưng ở đây, vị trí của nàng lại có chút hơi kém. Nhưng trong đám đệ tử của sư phụ, thiên phú của nàng lại kém nhất nên luôn bị sư huynh và sư tỷ coi thường.

Đúng lúc này, vô số giọng nói vang lên trong lòng nàng.

Âm thanh khàn khàn như chính nàng đang nói nhỏ và nó có ma lực hấp dẫn:

- Không cam lòng sao? Mê mang sao? Ngươi muốn trở lên mạnh hơn không?

- Hận bọn chúng sao? Hay tuân theo khát vọng của chính minh! Theo ta đi…

- Ai?

Giống như một âm thanh đang kêu gọi ở trong suy nghĩ của nàng, nhưng nàng hoảng hốt nhìn xung quanh thì không có ai cả.

- Tuân theo khát vọng của ngươi, đi theo chỉ dẫn trong lòng, ngươi có thể nhìn thấy ta, …

Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, bộ dáng nhu nhược đã không còn, náng nói:

- Vâng… Ta hận thiên phú chết tiệt của mình, ta muốn trở nên mạnh hơn!

Nàng đã quyết tâm, và đi về phương hướng nào đó.

Cặp mắt ẩn núp trong bóng tối kia hài lòng và biến mất.

- Gần đây, Mặc sư tỷ làm sao vậy nhỉ?

Liễu Ngưng Vận cuối cùng cũng tránh thoát Mặc tiên dây dưa. Nàng thở dài nhẹ nhõm và đi về chỗ ở cùng với vài sư muội.

- Hả? Hứa sư muội?

Cô gái nhu nhược, cặp mắt đã đỏ sưng đỏ đang đi lại gần. Ai cũng nhận ra nàng vừa mới khóc.

- Trần sư tỷ?

Nàng hơi ngừng lại, hốt hoảng như có tật giật mình.

- Là đồng hương của muội.

Một sư muội áo lam đi phía sau Liễu Ngưng Vận nói.

- Sao vậy? Đám sư huynh sư tỷ lại bặt nạt à?

- Không có… Không có…

Hứa Tĩnh lắc đầu liên tục như sợ bị ai đó phát hiện.

Cô gái họ Trần lôi kéo tay nàng, nói rất nghiêm túc:

- Hứa sư muội, để tỷ nói cho mà nghe!

- Muội cảm thấy thiên phú của mình kém hơn người khác sao?

- Ngươi luôn bị các sư huynh sư tỷ bắt nạt? Cảm thấy mê mang?

Hứa Tĩnh trợn mắt:

- Hả?

Trần Lâm nói tiếp:

- Muội muốn mạnh hơn không?

Hứa Tĩnh bối rối, lời này sao nghe quen quen:

- A?

Trần Lầm lại hỏi:

- Muội chỉ cần nói có hoặc không thôi?

Qua một lúc lâu, nàng nói nhỏ như muỗi kêu:

- Có!

- Vậy là được! Đi theo chúng ta à! Lão tài xế mang ngươi bay!

- Đi đi đi! Hôm nay tỷ dẫn muội đi làm quen cách chơi. Ngay mai tỷ dẫn muội đi cướp ngân hàng Toàn Phúc.

Hứa Tĩnh trợn mắt há mồm:

- “…”

Trần Lầm cảm thấy sảng khoái. Cuối cùng đã đến lúc nàng làm lão tài xế mang người mới!



Cùng lúc đóm trong động phủ ở phía sau núi.

Một lão già râu tóc bạc trắng đang bế quan hành công.

Sau một chu thiên, sắc mặt của lão vừa đỏ lại trắng rồi phun ra máu.

- Vẫn không được, tiềm tu mười năm… Rốt cuộc là tại sao? Ta sai ở đâu? Vì sao? Vì cái gì mà suốt nhiều năm như vậy bản tọa vẫn ở cảnh giới này! Ngay cả Tứ sư đệ cũng đã vượt qua ta!

Phiêu Miểu chân nhân là tam trưởng lão Nam Hoa tông, cũng là sư đệ của Hề Trì chân nhân nhưng bây giờ tu vi của lão không còn đứng thứ ba nữa.

- Không cam lòng sao…

Đúng lúc này, một âm thanh kỳ dị vang lên trong đầu lão.