Phiêu Miểu chân nhân nghi ngờ chính mình tu luyện ra đường rẽ nên mới nghe thấy tiếng mớ.
- Cái gì vậy?
Lão híp mắt, lạnh lùng nhìn xung quanh. Mặc dù trong Nam Hoa tông, yêu ma quỷ quái không có khả năng xuất hiện ở đây, nhưng lão đã tu hành rất lâu, tu vi cực cao nên lão sẽ cảnh giác hơn so với người khác.
Bây giờ là chạng vạng tối, bên ngoài tối đen, yên tĩnh.
Một luồng gió lạnh thổi qua khe cửa động phủ vào trong.
Lạnh lẽo như u hồn vậy.
- Không cam lòng sao?
Âm thanh như từ bốn phương tám hướng vang lên, lại như là từ tận sâu trong nội tâm.
- Khổ tu nhiều năm nhưng không đạt kết quả, lại sắp bị Tứ sư đệ vượt lên. Thậm chí ngay cả đám trưởng lão khác cũng có thể sắp vượt qua ngươi.
- Ngươi là vật gì?
Phiêu Miểu chân nhân tỏ ra dữ tơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
- Thiên phú của ngươi tốt hơn phần lớn các trưởng lão khác nhưng lại không thể vượt qua được bình cảnh này, khiến việc tu luyện chậm trễ vài chục năm. Ngươi hận không?
- Làm sao ngươi biết?
Phiêu Miểu chân nhân càng tỏ ra lạnh lùng.
- Bởi vì ta… Chính là ngươi à! Hãy nghĩ lại đi, ngươi biết mà, ta sinh ra từ trong nội tâm của ngươi.
- Nói vớ nói vẩn!
Phiểu Miểu chân nhân lạnh lùng nói. Sát ý trong mắt lão bộc phát, bấm niệm pháp quyết, lập tức một lưỡi đao gió khổng lồ quét qua xung quanh!
- Chết!
Toàn bộ vật dụng trong động phủ bị cắt nát thành tửng mảnh bởi vô số lưỡi đao. Tất cả chỉ còn lại một đống hoang tàn!
Nơi này vẫn tĩnh lặng.
Phiêu Miểu chân nhân nhổ nước bọt. Lão tu luyện ra chút đường rẽ nên bị thương nhẹ. Bây giờ lão lại cưỡng ép điều khiển linh lực trong cơ thể nên cảm thấy không tốt lắm.
Lão cười lạnh, thầm nghĩ thanh âm mê hoặc kia đã bị trừ bỏ rồi chứ nhỉ?
Ngay sau đó, tiếng nói lại vang lên bên tai:
- Ngươi không giết được ta, bởi vì chúng ta là một!
- Sao… Làm sao lại như vậy? Ngươi là thứ yêu nghiệt gì chứ?
Phiêu Miểu chân nhân trầm lặng.
- Không phải ta đã nói rồi sao? Ta, chính là ngươi à….
Không khí xung quanh càng thêm tĩnh lặng, vô số sương mù dày đặc từ ngoài động phủ tràn vào bên trong.
- Không! Cuối cùng thì người là thứ gì? Tại sao lại có thể né tránh được cấm chế trong động phủ!
- Ta chính là khát vọng tại sâu trong lòng ngươi, ngươi biết mà…
- Đến đây đi… Theo ta… Ngươi sẽ có được thứ ngươi muốn…
Tiếng nói càng thêm âm trầm, lạnh lẽo.
Phiêu Miểu chân nhân bị sương mù bảo phủ, tròng mắt của lão đỏ sậm, rồi chuyển sang tối đen như mực. Lão đang cố gắng giãy giụa.
- Đừng mơ! Tà ma ngoại đạo không thể khống chế được ta!
Lão giận dữ hét lên
Phiêu Miểu chân nhân gầm lên, tu vi hội tụ trấn áp xuống sương mù. Ánh mắt của lão cứ liên tục luân chuyển giữa sáng và tối.
Lúc này màu tối đang chiếm cứ phần lớn nhưng rất nhanh lại bị linh lực của lão ép xuống!
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Phiêu Miểu chân nhân đã hoàn toàn biến thành màu đen.
…
Hề Trì chân nhân là trưởng lão, lại là sư phụ của rất nhiều đệ tử. Tuy hàng ngày nàng đi chơi net với đám đệ tử rất vui vẻ nhưng như thế này không phù hợp lắm.
Không cẩn thận khéo nàng sẽ bị đám đệ tử làm cho sai lệch mất. Điều này không thể được!
Theo lý thuyết, nàng là trưởng lão thì phải chơi với cao thủ cùng cảnh giới như mình mới đúng. Nhưng gần đây, các trưởng lão đều đang bận hoặc là bế quan.
Hề Trì chân nhân nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ còn Phiêu Miểu sư đệ là không có chút tin tức nào suốt thời gian qua.
Sư đệ cũng nên xuất quan rồi.
Hề Trì chân nhân liền đi ngay đến động phủ của Phiêu Miểu chân nhân.
Trước cửa, hai gã đạo đồng vội chào:
- Sư tôn còn đang bế quan.
- Ai nói bản tọa đang bế quan?
Một người đàn ông mặc trường bào màu đen xuất hiện ngoài động phủ, khí tức trên người càng thêm nồng đậm, thâm thúy và lại càng khó nắm bắt.
Cử chỉ của gã cũng không khác so với trước đây.
- Chúc mừng sư đệ, tu vi tiến nhanh! Đây là… Xuất quan rồi? .
||||| Truyện đề cử: Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? |||||
Hề Trì chân nhân vui vẻ hỏi.
- Đúng vậy!
Hề Trì chân nhân cảm giác tu vi của đối phương, kinh ngạc hỏi:
- Sư đệ tăng nhanh như vậy, thật là đáng mừng!
- Đó là tự nhiên. Với tốc độ bây giờ của ta, không bao lâu nữa sẽ vượt qua Tứ trưởng lão. Nếu lúc đó sư đệ có vượt qua sư tỷ thì mong tỷ đừng giận à!
Hề Trì chân nhân kinh ngạc:
- Có vẻ sư đệ bế quan mấy năm lại ngộ ra rất nhiều?
- Không những thế….
Phiêu Miểu chân nhân hơi do dự như đang phải đấu tranh nội tâm vậy, nhưng rất nhanh gã đã che giấu đi, rồi nói tiếp:
- Bởi vì sư đệ đã phát hiện một phương pháp tu luyện cực kì đặc biệt. Nếu sư tỷ có hứng thú thì hai ta sẽ cùng nghiên cứu… Tối nay giờ Tý, sư tỷ hãy đi với đệ!
- Ồ! Thật ra là sư tỷ cũng phát hiện một phương pháp tăng tu vi rất nhanh, nếu sư đệ có hứng thù thì bây giờ có thể đến thử luốn.
Hề Trì chân nhân nhíu mày, nói.
- Hả? Sư tỷ đang đùa à, phương pháp này của đệ chắc chắn là phải hơn của tỷ rồi.
Phiêu Miểu chân nhân tỏ ra âm trầm rồi lập tức cười, nói.
Hề Trì chân nhân hơi tức, phương pháp của sư đệ sao có thể so sánh với phim Tru Tiên và chơi truyền lỳ GT5 được.
Hề Trì nói:
- Sư đệ đừng kể chuyện cười nữa, phương pháp của ta là tốt nhất trên đời.
- A? Sư tỷ cũng đừng lừa đệ, phương pháp này của đệ chắc chắn không kém so với tỷ.
Phiêu Miểu chân nhân cười nhạo, nói.
Thật sao? Sư đệ khoác loác giỏi đấy, chả lẽ sư đệ đã xem Tru Tiên rồi?
Hề Trì chân nhân cười nhạo, nói.
- Chưa từng xem!
Phiêu Miểu chân nhân lắc đầu, nói.
Hề Trì chân nhân hỏi tiếp:
- Đã chơi truyền kỳ?
Phiêu Miểu chân nhân đã không nhẫn nại được nữa, nói:
- Đó là gì? Chưa từng nghe!
- Vậy ngươi biết thiên thư không? Dạy thiên địa tạo hóa, lúc Hỗn Độn hình thành, hai khí chưa phân, nhật nguyệt chưa sáng, thiên địa sơ khai, tụ mà chưa tán, thanh trọc chưa rõ…
Mỗi câu nói đều như chân lý của trời đất, như tiếng chuông cảnh tỉnh lòng người khiến cho Phiêu Miểu chân nhân rung động thật mạnh.
=====
Hề Trì chân nhân là Trì chân nhân ở những chương trước đó. Hơn nữa đây là nhân vật nữ chứ không phải nam như trước đó mình gõ chữ. Mong các bạn thông cảm cho lỗi này của mình.