Tại đại lục này, không ai ưa thích khách, thậm chí còn bài xích đám người đó.
Dù cho các tinh linh là những sinh mệnh thích tự do, tao nhã hiền lành cũng không thích bọn họ.
Bọn họ không có tín ngưỡng và cũng không có thần linh nào chiếu cố.
Bọn họ là một đám người bị thời đại vứt bỏ, tình cảnh của bọn họ cũng giống như hình ảnh vài người thất tha thất thểu chạy trốn khỏi thành Greyhawk sau khi vụ ám sát thất bại.
…
Ngày hôm sau, tại thành Thương Lan.
Trên quảng trường, một vài đám người đang vui vẻ nói chuyện và ném chút thức ăn cho đám chim bồ câu trắng ở đây.
- Haiz! Xin lỗi các anh em!
Một người giấu trong góc tối gần quảng trường đang ngẩn người.
Ánh mắt của gã lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, bi thương.
…
Một cô gái mắc váy hồng đang ngồi trên ghế dài trên quảng trường. Sắc mặt của nàng tái nhợt, thẫn thờ.
…
Tinh linh có tuổi thọ lớn hơn nhân loại rất nhiều.
Chính vì thế tinh linh rất ít khi kết bạn với nhân loại.
Các tinh linh vẫn luôn chán ghét chiến tranh và giết chóc nhưng nếu cần thiết bọn họ vẫn sẽ cầm kiếm và bảo vệ những gì mình tin tưởng.
- Không biết ta có thể chơi Assasin creed trước khi phải trở về nhà không?
Sắt Kéo càng nghĩ càng tức.
- Có biết kiếm tiền hay không?
Nàng dậm chân, tức giận vì sắp đến lúc phải trở về rừng Ngân Nguyệt.
…
Đám dong binh thuộc Dong Binh công hội là một quần thể không lồ và cũng là những người tiêu tốn nhiều nhất cho bí cảnh.
Đồng thời bọn họ cũng là những người thích khám phá các bí cảnh không nổi tiếng, giá cả phải chăng.
Trong quán rượu.
Chuyện một cửa hàng nào đó mở bí cảnh cho thích khách đã lan truyền khắp nơi.
- Ê, nghe tin gì chưa? Nghe đâu trong thành có một cửa hàng mở bí cảnh cho thích khách.
- Thích khách? Không phải ta nghe nhầm hả? Chả lẽ hắn còn muốn kiếm tiền từ đám thích khách hay sao?
Một tên dong binh cười lớn.
- Nếu đám thích khách dám xuất hiện thì sợ là y cũng sẽ bị đánh đuổi ra khỏi thành.
Người đối diện cười nhạo.
- Đúng rồi, nghe nói xưởng Duran cũng sắp mở một bí cảnh mới…
- Thật sao?
- Đương nhiên, tin tức này rất chính xác.
- Có muốn đi thử không?
- Đương nhiên, đi nhanh nào!
…
Không chỉ dong binh mà các kỵ sĩ cũng rất chú ý về bí cảnh sắp mở của xưởng Duran.
Thế nên rất nhiều người đều đang tập trung tại trước cửa thần điện.
- A, ta thừa nhận bí cảnh ở quán net kia rất tuyệt vời nhưng tác phẩm của xưởng Duran vẫn luôn là tinh phẩm.
Đội trưởng Evan nói.
Gã đang nói cho đám kỵ sĩ cấp dưới nghe.
Lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo tế tự đã xuất hiện ở trước cửa thần điện.
- Ta nghĩ sản phẩm của xưởng Duran thì chất lượng không cần phải bàn nữa.
- Ta nghĩ các hạ cũng nên biết là tại thành Thương Lan, các bí cảnh tốt cũng nhiều như lá mùa thu vậy. Các hạ thật sự tin là bí cảnh mới của xưởng Duran có thể tỏa sáng giữa một rừng trăm hoa đua nở sao?
Một người đàn ông là ma pháp sư của luyện kim công hội xuất hiện.
- Tất nhiên là ta tin tưởng bí cảnh lần này sẽ gây ra tiếng vang lớn trong toàn thành.
Thần quan giới thiệu đầy tự tin.
- Nghe nói bí cảnh này còn bao hàm một số nội dung dạy cách đối phó với thích khách?
- Đúng thế. Đây là một trận lật bàn phản kích kinh điển. Đó chính là trải nghiệm chân thật của thánh Duran các hạ.
- Vậy tại chiến dịch này, chúng ta sẽ nhập vai vào một vị kỵ sĩ trong đó sao?
- Chính xác.
- Vậy ngài có suy nghĩ gì về thông tin về bí cảnh tên là Assasin creed kia?
- Thích khách? Các vị muốn nhập vai vào một đám người chỉ biết trốn trui trốn lủi sao?
Đám người ở bên dười cười ồ lên.
- Ta cảm thấy người chế tạo bí cảnh đó là thằng điên hoặc cửa hàng đó không hề có khách.
Chế tạo bí cảnh là một việc rất tốn tiền.
Thực tế rất nhiều xưởng luyện kim đầu tư rất nhiều mà không thu lại được bao nhiêu dẫn đến phá sản cũng không phải là chuyện hiếm lạ.
Kể cả xưởng Duran có Trọng Tài thần điện chống lưng cũng chỉ dám thêm một số nội dung nhỏ liên quan đến tôn giáo chứ cũng không dám làm bừa.
Một cửa hàng bé tí lại dám mở bí cảnh về thích khách?
Tất cả mọi người đều cảm thấy wtf khi nghe thấy thông tin này lần đầu tiên.
…
- tiểu thư Irene, có nghe thấy không?
Trên quảng trường, một ông lão râu tóc bạc trắng đang thì thầm.
- Bí cảnh dành cho thích khách? Assasin creed? Đám người đó thì biết cái gì về thích khách chứ?
- Ta còn không biết chúng ta có đức tin là gì?
Nhưng mà bây giờ nàng cũng không muốn quan tâm chuyện này.
- Thích khách ở đế quốc Thần Hi sẽ rất khó khôi phục lại trong thời gian tới.
Nàng thở dài, ánh mắt đầy tự trách.
- Đừng tự trách mình tiểu thư Irene, huyết thống của ngài chính là Nguyệt Sắc Vi. Ngài đến đây để dẫn dắt mọi người đối phó với đám chết tiệt Trọng Tài thần điện, nếu ngài cũng sa sút như thế thì… ta nghĩ thích khách ở đại lục này đã hết hi vọng rồi.
Ông lão lắc đầu nói.
Irene lắc đầu, thẫn thờ.
Có lẽ thích khách sẽ vĩnh viễn chìm sâu trong bóng tối mà không thể nhìn thấy ánh sáng.
…
Crane và ma pháp sư Lily đã xem trailer nên ý nghĩ của hai người khác hoàn toàn so với số đông.
- A! Quá tuyệt!
- Ta chưa bao giờ dám tưởng tượng là thích khách có thể làm thế?
Trong quán rượu, Crane nói:
- Ta rất muốn để cho đám người ở đây biết thích khách trong bí cảnh đó là người như thế nào!
- Ma pháp hình chiếu đã chuẩn bị xong chưa, tiểu thư Lily!
…
- Ta cũng cảm thấy ông chủ quán net bị điên rồi!
Đội trưởng đoàn kỵ sĩ Griffin Evan nói.
Gã đi vào trong quán net, gọi trà sữa, hút một hơi và nói:
- Tuy ta không thể phủ nhận là RE 2 quá tuyệt vời, trà sữa quá ngon nhưng ai lại muốn trải nghiệm làm một tên thích khách cơ chứ?
Gã vừa nói xong thì đã vô tinh nhìn vào màn hình của Hải Luân. Một người mặc áo chùm đầu màu trắng đang nhảy xuống như hùng ưng bay lượn.
- Đây là cái gì?
Vài tên kỵ sĩ đứng gần đó cũng quay đầu lại.
- Chả lẽ quán net có bí cảnh mới sao?
Trong quán rượu, Irene cũng đang ở đây.
Pháp thuật hình chiếu xuất hiện.
- Assasin creed?
Tất cả mọi người ngơ ngác.
Hải Luân vẫn ăn lạt điều, nhìn chăm chú.
Ngay sau đó trailer chiếu lại.
- Ai đã từng nghĩ là đám người đang muốn cướp pháp trường kia lại là thích khách?
- Không đúng… Đây là thích khách? Bọn họ mặc áo trùm đầu màu trắng, quang minh chính đại đi lại giữa đám người?
- Không phải bọn họ luôn rình rập đâm lén sau lưng sao?
- Đám thích khách này muốn chết hả?
Ngay sau đó bọn họ len lỏi giữa đám lính, giết người và nghênh ngang bỏ đi.
Ngay khi mọi người vẫn còn bàng hoàng thì bọn họ đã biến mất.
- Phụt!
- Đây là thích khách?
- Họ đi đến trước mặt kẻ địch rồi xoẹt xoẹt một chém là xong?
Đó là kỹ xảo tuyệt diệu.
Đồng thời hành động mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu này đã kích thích nhiệt huyết trong lòng đám dong binh.
Mọi người vẫn chưa hiểu thích khách chân chính là gì nhưng bọn họ muốn được trở thành người như thế.
- Đức tin là gì ấy nhỉ?
- Vạn vật đều ảo, mọi việc đều thật! Chúng là làm, chúng ta gánh vác hậu quả, dù là quang vinh hay kết thúc trong bi kịch.
- Đó là lời răn của tô tiên để lại, truyền lưu đến nay. Một không lạm sát kẻ vô tội. Hai không che dấu bản thân. Ba không gây hại hoặc liên lụy đện huynh đệ hội.
Đó là lời răn của con, đừng làm trái, nếu không tự gánh lấy hậu quả.