*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Cương là dân tộc du mục, thảo nguyên rộng lớn mới là nơi bọn họ xưng vương xưng bá.
Tuy bọn họ bắt chước nhà Hán vùng Trung Nguyên xây dựng vương thành, nhưng năng lực phòng ngự của vương thành này căn bản không đủ tiêu chuẩn nên có của “đô thành”
Công trình như bã đậu này lại gặp phải sự tấn công mạnh mẽ, không có gì ngạc nhiên khi Bắc Cương liên tục thất bại, phải tháo chạy
Cho dù bọn họ chiếm được thành trì nhưng cũng không thể kiên trì được bao lâu
Sau khi bị xe ném đá điên cuồng bắn phá, tường thành sụp đổ, binh lính canh giữ trên của thành cũng không chịu nổi từng đợt mưa tên từ dưới thành bắn lên
Chỉ trong phút chốc, cửa thành của vương thành Bắc3Cương đã không giữ được nữa, Khương Đồng Cơ dẫn đầu đại quân leo lên tường thành rồi mở bốn cửa thành
“Báo..
Đại Vương, giặc Liễu đã phá của thành..
Dẫn binh đánh tới hoàng đình rồi.” “Báo..
Giặc Liễu dẫn binh đánh hoàng đình, một cửa đã không giữ được nữa...”
“Báo...”
Từng tin tức xấu không ngừng được truyền vào tai, Lục vương tử mặc “Long bào” mà chỉ đại vương Bắc Cương mới có tư cách mặc, ngồi ngây người ở trên ngai vàng giống như không nghe được binh lính truyền tin nói gì, ánh mắt hắn ta thất thần nhìn thẳng về phía trước như chờ người nào đó
Không biết đám quan lại trong triều đã rời đi từ lúc nào, rất nhiều cung nữ hoảng loạn luống cuống thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy thoát thân
Mọi người1chỉ lo lắng cho mình, sao còn nhớ đến người khác chứ?
Tiếng hô chém giết của quân địch đã càng lúc càng gần, Đại vương tử và Ngũ vương tử không chạy trốn mà mặc áo giáp vào, dẫn đầu đám binh lính còn sót lại cố chống cự lần cuối cùng
Khi thấy triều đình sắp rơi vào tay giặc, Lục vương tử như có cảm giác, cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần, trên gương mặt tái nhợt mệt mỏi của hắn ta có thêm vài phần điên cuồng
Hắn ta từ trên ngai vàng đứng dậy, ung dung bước xuống bậc thang, hắt đầy dầu nến đã chuẩn bị từ trước lên màn trường và các trang trí xa hoa.
Vẻ mặt Lục vương tử dữ tợn thì thào.
“Cô..
Vĩnh viễn là đại vương của Bắc Cương...”
Hắn ta8phất tay đánh đổ cây đèn bằng đồng có hình cửu long ngậm châu dùng để chiếu sáng, ngọn lửa rơi vào dầu lập tức bốc cháy, nhanh chóng lan ra
Hắn ta cũng hắt cả dầu lên trang phục của mình, chẳng mấy chốc đã hóa thành người lửa cháy rừng rực.
Lửa lớn đốt người khiến Lục vương tử không kiềm chế được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như ác quỷ đang chịu hình phạt vậy.
Bất cứ người nào nghe được tiếng kêu thê lương này cũng sẽ sợ tới nổi da gà
Sau một hồi chiến đấu ác liệt, Đại vương tử và Ngũ vương tử đã biến thành người máu
Khắp người bọn họ đều là những vết thương, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Mặc kệ bọn họ chém giết thế nào, đột phá vòng vây9ra sao, kẻ địch như vô cùng vô tận, liên tục làm cho bọn họ phải thất bại, tháo chạy.
“Hoàng, hoàng đình...” Đại vương tử ngạc nhiên khi liếc nhìn thấy hướng hoàng đình có ánh lửa lớn: “Lão lục, hắn...”
Hắn ta cho rằng với tính cách của Lục vương tử sẽ phải người cầu xin kẻ địch tha thứ, không ngờ lại lựa chọn châm lửa tự thiêu
Đại vương tử lơ đãng nhưng kẻ địch của hắn ta thì không.
Đối mặt với hơn mười binh lính cầm trường thương trong tay bao vây tấn công, bọn họ đã không còn sức lực để chống lại nữa.
Phập..
Phập phập..
Từng tiếng đầu thương đâm vào cơ thể vang lên.
Đại vương tử và Ngũ vương tử dựa lưng vào nhau, trước người cắm đầy trường thương, toàn thân đều là những lỗ7máu đang róc rách chảy xuống.
Bọn họ trút hơi thở cuối cùng, không cam lòng nhắm mắt tắt thở, mang đi lưu luyến cuối cùng đối với cuộc đời
Khương Bồng Cơ nghiên cứu bản đồ địa hình của vương thành Bắc Cương suốt đêm, tìm hiểu nơi ở của các nhà quyền quý
Sau khi đánh chiếm được vương thành, cô lập tức phái người bao vây những chỗ này, chặn đường con cháu quý tộc Bắc Cương có ý định chạy trốn.
Người có thể chết nhưng bọn họ phải để tài sản lại
Kỳ Quan Nhượng leo lên trên tường thành đổ nát, khẽ nheo mắt lại, trong mắt lộ ra cảm xúc không ai có thể hiểu được
“Mình đã từng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày có thể leo lên tường thành này, quan sát Bắc Cương đã từng kiêu ngạo, không ai bì nổi.” Tay Kỳ Quan Nhượng giấu trong tay áo siết chặt quạt lông, chỉ có làm vậy, anh ta mới có thể kìm nén được kích động trong lòng
Bắc Cương như hòn đá lớn đè nặng trong lòng anh ta, thi thoảng nhớ tới, anh ta luôn cảm thấy mình thở không nổi
Bây giờ, khi Kỳ Quan Nhượng hoàn toàn giẫm nó xuống dưới chân, quay đầu nhìn lại Bắc Cương đã từng giống ngọn núi lớn ấy, giờ lại thấy không phải như vậy nữa.
Trong đám thần tử dưới trướng của Khương Đồng Cơ, xuất thân và địa vị xã hội của anh ta chỉ cao hơn Từ Kha.
Kỳ Quan Nhượng là con trai của phụ nữ người Hán và giặc Bắc Cương, từ nhỏ đã là tạp chủng dơ bẩn
Người Hán xem thường anh ta, Bắc Cương không chứa chấp nổi anh ta, nếu không phải đầu óc anh ta tốt, tâm tư kín đáo hơn người bên ngoài, sao có thể bình yên lớn lên được?
Cuối cùng, Kỳ Quan Nhượng vẫn nghiêng về phía vùng Trung Nguyên
Bởi vì công ơn sinh thành của mẫu thân, ân cần dạy dỗ của ân sư, tình cảm phu thê sâu nặng, con gái xinh đẹp đáng yêu..
Kỳ Quan Nhượng đã lựa chọn lập trường của mình
Bắc Cương tồn tại trở thành cái gai trong lòng anh ta, bất kỳ lúc nào cũng nhắc nhở anh ta..
Về xuất thân kém cỏi này.
“Sau này sẽ không còn có Bắc Cương nữa.” Vệ Từ nhìn thấy Kỳ Quan Nhượng lén leo lên tường thành thì chỉ sợ anh ta gặp chuyện không may nên lặng lẽ theo sau
Kỳ Quan Nhượng nghe được giọng nói của Vệ Tử cũng không hề ngạc nhiên
Nghe anh nói vậy, anh ta không trực tiếp trả lời mà chỉ thản nhiên nói một câu: “Chỉ cần Bắc Cương còn, dù sao cũng sẽ có dân du mục mới..
Bọn họ sẽ biến thành Bắc Cương mới...”
Từ trước đến nay, nhân tố quyết định sự ngang tàng và khát máu của Bắc Cương cũng không phải là huyết thống
Cho dù người Hán ở Bắc Cương, bọn họ cũng phải thích ứng với hoàn cảnh nơi này, dần dần bị cải tạo thành dân tộc du mục phóng ngựa rong ruổi trên thảo nguyên
Nếu không thay đổi từ điểm căn bản này, có lẽ mấy trăm năm sau sẽ có Bắc Cương mới xâm phạm và giết hại dân chúng vùng Trung Nguyên
“Chủ công làm sao không biết điều ấy chứ?” Vệ Từ khẽ cười và nói: “Trong lòng chủ công đều biết hết.” Kỳ Quan Nhượng liếc mắt nhìn Vệ Từ, trong mắt lóe sáng như đang quan sát gì đó
Một lát sau, anh ta nói: “Rốt cuộc là trong lòng chủ công biết hết, hay trong lòng huynh biết hết?”
Vệ Từ thầm giật mình, trên mặt vẫn bình tĩnh nói: “Văn Chứng nói vậy là có ý gì?” Hai tay Kỳ Quan Nhượng giấu trong tay áo, dáng vẻ hoàn toàn bình thản, chỉ có khóe miệng hơi cong lên lại chẳng hề có chút hơi ẩm nào
Anh ta nói: “Chủ công vĩnh viễn là chủ công, nếu để cho ta phát hiện ra huynh không hề thần phục, Vệ Tử Hiếu..
Chúng ta nhất định sẽ phải giao tranh một trận đấy.” Vệ Từ bỗng nhiên nhớ tới thiên thạch cảnh báo kiếp trước rồi lại nhìn vẻ mặt không hề thay đổi của Kỳ Quan Nhượng, trong lòng mơ hồ đã hiểu rõ được điều gì.
“Trên đời sẽ không có ai có thể trung thành với chủ công hơn ta.”
Kỳ Quan Nhượng hừ nhẹ, không nói thêm gì nữa
Tuy Vệ Tử là người ôn hòa, nhưng Kỳ Quan Nhượng lại rất đa nghi, ngoại trừ người nhà và chủ công, anh ta luôn duy trì khoảng cách nhất định với những người khác
Có một việc mà đến nay Kỳ Quan Nhượng vẫn không thể hiểu rõ được
Rốt cuộc Vệ Từ có mục đích gì để tiến vào dưới trướng của chủ công? Ngay từ đầu, dưới trướng của chủ công chỉ có anh ta và Từ Kha, nguyên nhân trong đó thế nào thì không cần phải nói nhiều nữa, cũng bởi vì khi lên kinh gặp phải động đất nên Phong Cẩn không thể không gia nhập.
Lúc đó, chủ công nghèo rớt mồng tơi lại không hề có danh tiếng, làm sao có thể thu hút được Vệ Từ vượt nghìn dặm xa xôi tìm tới nương tựa chứ?
Bởi vì không nghĩ ra, cho nên Kỳ Quan Nhượng không thể bỏ được sự nghi ngờ đối với Vệ Từ.
Hai người xuống khỏi tường thành, những tiếng hồ chém hộ giết bên trong thành đã dần dần lắng xuống, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét lẹt
Kỳ Quan Nhượng cố gắng lấy lại tinh thần, khôi phục sự bình tĩnh trước đó
Nhưng khi anh ta nhìn thấy chủ công nhà mình ngồi với dáng vẻ thô lỗ trên đồng hàm vàng bạc, châu báu được chất đống, đột nhiên khó có thể giữ bình tĩnh được nữa.