*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Bồng Cơ hồn nhiên chẳng để ý, tay trái cầm mấy thỏi vàng, tay phải đeo hơn mười chuỗi vòng Đông Châu
Bên cạnh cô toàn bộ là hòm lớn hòm nhỏ, mỗi cái đều chứa rất nhiều vàng bạc châu báu, sáng tới mức lóa cả mắt
Như vậy còn chưa hết, vẫn có binh lính khệ nệ khiêng hòm qua..
Nhìn dáng vẻ bọn họ vất vả như vậy, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cái hòm này nặng thế nào
Tất cả đều không ngoại lệ, chúng đều được cướp từ trong kho riêng của con cháu quý tộc Bắc Cương và hoàng đình
Kỳ Quan Nhượng nói: “Phong cảnh trên tường thành rất tuyệt, cho nên ta leo lên xem3thử.” “Trên đó thì có cảnh gì đẹp để mà ngắm chứ?” Trong tay Khương Bồng Cơ treo hơn mười vòng cổ Đồng Châu, mỗi hạt châu đều to tròn, màu sắc dịu nhẹ, tất cả đều là Đông Châu cao cấp khiến người xem livestream không ngừng gào khóc
“Các huynh mà tới chậm chút nữa thì có thể sẽ không được chia đâu.” Khóe miệng Kỳ Quan Nhượng giật giật
Đánh Bắc Cương khiến Khương Bồng Cơ dẫn đầu đội quân hùng mạnh tiến vào sử sách, nhưng chủ công vừa nói vậy thì lại luôn có cái tác phong không thể dứt được của thổ phỉ
Bọn họ là quân nhân chính quy, chứ không phải một đám ô hợp đâu đấy!
“Chà1chà..
Bắc Cương thật đúng là giàu đến chảy mỡ rồi..
Nếu sớm biết thế này, trước đây chúng ta phải ra tay ác hơn mới đúng.”
Khương Bồng Cơ tiện tay ném vòng cổ Đông Châu và thỏi vàng lại
Nghe tiếng va đập của hai món đồ mà trái tim của người xem cũng nhảy vọt cả lên
Đúng là đồ phá của mà, nếu không cẩn thận rơi vỡ thì làm thế nào hả?
[Kỷ Nguyên Khói Lửa]: Streamer à, cô thò tay vào trong hòm đảo thử một chút đi, tui muốn xem thử nó có giống với đạo cụ trong kịch truyền hình không
Chẳng lẽ một cái hòm lớn như vậy, từ trên xuống dưới đều là vàng bạc châu báu hàng thật8giá thật sao?
[Một Ngôi Sao Mùa Hè]: Chắc chắn là thật rồi, đây cũng đâu phải là quay phim truyền hình, không thể chỉ có một lớp phía trên, phía dưới đểu là rỗng ruột được
Nếu như con cháu quý tộc Bắc Cương dám dùng hàng giả lừa Streamer, có lẽ Streamer sẽ bắt bọn họ từ chỗ Diêm Vương trở lại, dùng roi đánh thi thể ấy chứ.
[Nữ Vương Yêu Tinh Đỏ Tươi]: “Não” công thân yêu ơi, cô phát tiền của phi nghĩa đi, không chừng cục cưng có thể mua sắm tẹt ga trong ngày lễ độc thân* đấy...
* Ngày lễ độc thân hay tiết Quang Côn là một ngày lễ mua sắm phổ biến với thanh niên trẻ9tuổi Trung Quốc nhằm tôn vinh niềm tự hào là người độc thân
Ngày 11 tháng 11 được chọn bởi vì số “1” gợi nhắc đến một cá nhân vẫn còn độc thân.
[Vũ Di Của Ba Đổ Tu]: Cầu một Streamer có thể giúp cục cưng thanh toán giỏ hàng...
Khương Bồng Cơ âm thầm bĩu môi, Bắc Cương sẽ không để hàng giả ở kho riêng trong phủ
Nếu như đưa lên là hàng giả, vậy khẳng định là có kẻ đút vào túi riêng
Nhưng cô trị quân rất nghiêm, chắc hẳn không ai dám làm như thế
Nếu có người dám gây án, nhiều nhất cũng chỉ tham chút tiền nhỏ mà thôi
Nước trong quá thì không có cá, Khương Bồng Cơ cũng sẽ7không làm quá lên
Chỉ cần vấn đề không phải trái với nguyên tắc kỷ luật, ví dụ như tự ý cướp đoạt vàng bạc, giết người vô tội, cô có thể mắt nhắm mắt mở cho qua
Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Bây giờ cũng không muộn...”.
Hoàng đình Bắc Cương đã bị tiêu diệt, hơn nửa con cháu quý tộc ở bên trong vương thành
Tất cả số còn lại đều là bộ lạc nhỏ, bọn họ chỉ cần tốn chút thời gian là có thể hoàn toàn tiêu diệt được, tiền bạc cướp đoạt còn không phải đều thuộc về chủ công sao? Khương Đồng Cơ nghe được câu này liền hài lòng, nhưng chuyện càng hài lòng hơn vẫn còn ở phía sau
Khương Lộng Cầm mặc áo giáp, trên người đầy mùi máu đi tới, ôm quyền nói: “Mạt tướng tham kiến chủ công.” “Khương Giáo úy tới xem ở đây có gì thích thì chọn một ít về thưởng cho tướng sĩ trong quân doanh đi.”
Khương Đồng Cơ nhiệt tình chào mời, trong cuộc chiến lần này, nữ doanh không chỉ lập được công lao hiển hách trên chiến trường, còn có thành tích khá lớn ở hậu cần.
Cô sẽ không bạc đãi công thần, chỉ là..
Phong thái quá hào phóng rồi
“Mạt tướng thay mặt nữ doanh cảm ơn chủ công đã ban thưởng hậu hĩnh.” Khương Lộng Cầm nói: “Hồi bẩm chủ công, binh lính phát hiện trong hoàng đình có một thi thể nam đã thối rữa nghiêm trọng
Thi thể này đã có giòi bọ, nhưng trên người lại mặc long bào
Mạt tướng tra hỏi kỹ lưỡng cung nữ, lúc này mới phát hiện ra thân phận đối phương.” “Mang lên xem thử..” Khương Đồng Cơ nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ là đại vương Bắc Cương?” Binh lính của nữ doanh đưa cáng lên, trên cáng có phủ chăn mỏng nhưng cũng không giấu được mùi thối xông lên
Khương Bồng Cơ không ngại mùi hôi, ngồi xổm xuống vén chăn lên, lộ ra một thi thể mặc long bào
Nhưng một giây sau, vô số bình luận xuất hiện, gần như che khuất từng ngóc ngách của màn hình
Người xem cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy qua thi thể nam nào thối rữa nghiêm trọng như vậy! Gu này nặng quá rồi!
Hơn nữa gương mặt đã thối nát hết, nước từ thi thể tràn ra, rất nhiều giòi bọ từ nửa phần sống mũi bò ra ngoài, chui vào lỗ bên dưới xương lông mày, da thịt gần như không có nơi nào lành lặn
Nếu nhìn cẩn thận sẽ thấy bên trong cũng là những con giòi bọ béo trắng nhúc nhích
Phần cổ và xương quai xanh đã vỡ nát gần hết, da thịt cũng muốn rơi sạch, mơ hồ có thể nhìn thấy dòi bọ bò ở trên xương quai xanh và xương gáy...
Nhìn xuống chút nữa, người xem căn bản không dám xem tiếp, tất cả đều bận nôn mửa.
Khương Đồng Cơ lại bình tĩnh nói: “Nhìn tuổi của xương cốt này thì cũng phù hợp.”
Khương Lộng Cầm cũng cảm khái nói: “Nghe nói đại vương Bắc Cương cũng là thế hệ kiêu hùng với uy danh hiển hách, không ngờ ông ta lại trúng gió nằm liệt chết đói trên giường, thi thể thối rữa thành như vậy cũng không có ai liệm..
Kết quả như vậy, thật sự làm người ta phải thổn thức...” Dưới gối ông ta tổng cộng có chín vương tử nhưng ai nấy đều chết thảm, ngay cả bản thân ông ta cũng rơi vào kết quả như vậy.
“Thổn thức sao?” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Trong thời loạn này, mạng người khác nào cỏ rác
Nếu ta thất bại, có lẽ kết quả thậm chí còn không bằng ông ta đâu.”
Dù nói thế nào thì đại vương Bắc Cương còn có thể giữ được toàn thây
Bây giờ là thời loạn, có bao nhiêu người chết mà không được toàn thây chứ?
Khương Lộng Cầm nói: “Chủ công vũ vận xương long, ắt sẽ sống lâu rồi!”
Khương Bồng Cơ thấy buồn cười: “Khiêng xuống rồi cho thiếu đi, giữ lại thi thể thối nát không sạch sẽ, dễ sinh ra bệnh dịch.” Thi thể đại vương Bắc Cương được khiêng xuống, Lý Uân lại đưa lên bốn thi thể khác.
“Bọn họ là ai vậy?” Một thi thể bị cháy khét, một thi thể đã hiện lên thi ban*, hai thi thể khác thì máu thịt nhầy nhụa, đến mẹ ruột tới cũng chưa chắc đã nhận được ra.
* Con người sau khi chết sẽ khiến máu dừng tuần hoàn, máu trong tim mạch không có lực ép di chuyển dọc theo các mạch máu tới các vị trí phía dưới của trên cơ thể, kết quả trong mạch máu ở vị trí phía trên thì trống rỗng, mạch máu ở vị trí phía dưới ứ máu, trong tĩnh mạch và mao mạch nhỏ đầy máu, xuyên qua da hiện ra từng vết màu đỏ sậm đến tím đỏ, những vết này ban đầu là lấm tấm, sau đó thành từng đường, cuối cùng dần dần hình thành mảnh, tức là thi ban.
Lý Uân nói: “Theo người phân biệt thì thi thể cháy khét là người con trai thứ sáu của đại vương Bắc Cương, thi thể này là người con trai thứ ba, nhìn vết thương chắc là tự sát, thi thể của hắn ta được các binh sĩ phát hiện ở trong nhà giam của Bắc Cương
Còn hai thi thể khác theo thứ tự là con trai cả và con trai thứ năm của đại vương Bắc Cương...”
Trong lòng Khương Bồng Cơ lặng lẽ tính toán, chín vương tử của Bắc Cương đều chết cả rồi sao? Cô khẽ day chân mày, phất tay nói: “Cũng đưa thi thể của bọn họ xuống, xử lý luôn đi.” Người một nhà coi trọng đoàn viên, chỉnh tề
Cô nghĩ vậy liền cảm thấy mình vẫn rất nhân từ.
Không bao lâu, Phù Vọng qua báo cáo lại sau khi nhận lệnh.
“Chủ công, người đã bắt lại hết rồi, mời ngài kiểm tra.” Có lẽ số lượng quý tộc ở nơi vương thành này còn nhiều hơn cả muỗi
Phù Vọng đưa lên một quyển sổ sách, phía trên ghi chép tỉ mỉ tên tất cả đám quyền quý của Bắc Cương, phía sau mỗi cái tên kèm theo số lượng người nhà, tổng số lên tới gần mười lăm nghìn người.
Khương Bồng Cơ nhìn sơ qua rồi đặt sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng gần như vô tình nói: “Đại quân đã bao vây kín vương thành, bây giờ ngay cả một con muỗi cũng không thể để lọt được..
Nếu như có cá lọt lưới, Phù Vọng, bản thân người đưa đầu tới gặp ta!”
Phù Vọng ôm quyền nói: “Mạt tướng nhận lệnh” Phó tướng theo sau Phù Vọng rời đi, sau khi đi xa, anh ta do dự hỏi: “Tướng quân, những người này..
Đều giết hết sao?”
Phù Vọng cười lạnh cầm vũ khí lên: “Ngươi không nghe chủ công nói sao? Nếu có một con cá lọt lưới, ta sẽ phải mang đầu đi gặp ngài ấy.”