Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1040: Dụ rắn ra khỏi hang (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Lúc đầu, hắn còn rất cảnh giác, ý chí kiên định.

Nhưng sau nhiều lần bỏ lỡ cơ hội tốt để tiêu diệt quân địch, hắn không thể nào bình tĩnh được nữa.

Căn cứ theo tin tức mà thám báo đã báo về, đại quân của Hoàng Tung và đại quân của Liễu Hi ngoại trừ tuần tra cơ bản, những binh lính khác đều chè chén say sưa suốt đêm, căn bản không có ý đề phòng. Nếu như lá gan hắn lớn hơn một chút, nhân cơ hội dẫn binh đi đánh lén, có lẽ đã có thể diệt sạch kẻ địch rồi.

Cho dù đây là cái bẫy do kẻ địch bày ra thì đã sao?

Phong Chân thở dài, đôi mắt đào3hoa ngập nước như có ánh sáng rực rỡ đang chuyển động.

Phong Cẩn nhíu mày, thấp giọng cảnh cáo Phong Chân.

“Ải Hàn Sưởng bên kia đã sắp không nhịn được nữa rồi, phỏng chừng qua một thời gian nữa bọn chúng sẽ có hành động thôi. Huynh tốt nhất nên tém tém lại một chút.”

Lúc đầu, Phong Cẩn thật sự chướng mắt tên đồng nghiệp phóng đãng bất kham và luôn dùng tính mạng để tìm đường chết này, nhưng bây giờ thì mặc kệ anh ta.

Anh chỉ mong anh ta đừng gây ra chuyện gì nực cười trong bữa tiệc mừng năm mới là được rồi.

Phong Chân đội mũ cao, mặc quan phục có vạt áo rộng, phía trên còn có Tất Sa2Lung Quan*. Đây vốn là trang phục nghiêm túc nhưng người này lại thắt lưng lỏng lẻo, vạt áo lệch sang một bên, lộ ra xương quai xanh gầy gò và gần nửa khoảng ngực. Anh ta ngồi dựa vào bàn với tư thế tùy tiện, trong tay cầm chén rượu, uống tới mức ngà ngà say, hai gò má đỏ ửng.

* Tất Sa Lung Quan có tên gọi tắt “lồng mũ” là một loại trang trí cho mũ thời kỳ Nam Bắc Triều của Ngụy Tấn, nam nữ đều có thể dùng được. Nó được làm bằng sợi của cây Sơn, có đỉnh bằng giống như hình tròn, hai bên có phần che xuống dưới tai, được dùng phủ ra ngoài mũ và dùng2sợi dây buộc lại. Loại mũ quan này xuất hiện sớm nhất vào đời nhà Hán.

Hôm nay là đêm ba mươi, bọn họ theo thường lệ tập trung lại một chỗ rồi mở bữa tiệc mừng năm mới.

Ngày vui thì tất nhiên phải mặc lễ phục, thậm chí ngay cả tên lãng tử như Phong Chân cũng móc ra trang phục để dưới đáy hòm không mặc được mấy lần ra mặc.

“Nếu ngày nào cũng là Tết, vậy đời người còn có gì tiếc nuối nữa?”

Bọn chúng đã say thành như vậy thì căn bản không còn sức chiến đấu nữa, nếu hắn dẫn binh tới đánh lén thì Liễu Hi đúng là tự vác đá đập lên chân mình!

Tướng giữ ải Hàn Sưởng9do dự khi phải đối mặt với lựa chọn khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa trại của đại doanh quân địch sáng rực.

Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung đã đoán được tướng giữ ải Hàn Sưởng có tính đa nghi nên sẽ không dễ dàng dẫn binh ra ngoài.

Để diễn cho giống thật hơn, bọn họ còn để cho đám binh lính thoải mái, trải qua một cái Tết thật tốt, những ngày đầu thật sự là chơi bời tới phát điên.

“Ôi... Đúng là những ngày tháng ung dung tự tại, sung sướng như thần tiên...”

Phong Cẩn nhíu mày, thấp giọng cảnh cáo Phong Chân.

“Ải Hàn Sưởng bên kia đã sắp không nhịn được nữa rồi, phỏng chừng qua một thời gian4nữa bọn chúng sẽ có hành động thôi. Huynh tốt nhất nên tém tém lại một chút.”

Lúc đầu, Phong Cẩn thật sự chướng mắt tên đồng nghiệp phóng đãng bất kham và luôn dùng tính mạng để tìm đường chết này, nhưng bây giờ thì mặc kệ anh ta.

Anh chỉ mong anh ta đừng gây ra chuyện gì nực cười trong bữa tiệc mừng năm mới là được rồi.

Phong Cẩn cũng mặc quan phục mũ cao vạt rộng nhưng phong thái của anh và Phong Chân lại hoàn toàn khác nhau.

Nếu nói Phong Chân là kẻ trí thức lỗ mãng và phóng túng thì Phong Cẩn lại nho nhã lịch sự, là một quân tử đứng đắn với khí phách hơn người.

Người trước ngay cả ngồi cũng tùy ý, người sau ngay cả tóc cũng được chải tỉ mỉ.

“Bữa tiệc mừng năm mới... Ợ!” Phong Chân ợ ra hơi rượu, nói chuyện với vẻ say khướt: “Không phải chủ công đã nói cứ tùy ý, không cần quá gò bó sao?”

Phong Cẩn cố nhịn kích động muốn trừng mắt.

Phong Chân cười hì hì: “Đều được thưởng một tháng, không biết tình hình của Văn Chứng và Tái Đạo bên kia thế nào nhỉ?”

Phong Chân vừa nghĩ tới ngày Tết mình được ăn ngon uống say, còn đồng nghiệp nghỉ lễ còn phải thê lương ngồi bên một đống thẻ tre thì cảm giác vô cùng khoan khoái.

Phong Cẩn đau đầu nói: “Huynh yên tĩnh chút đi.”

Huynh cứ gây thù chuốc oán như thế, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người ta trùm bao tải đánh chết đấy.

Phong Chân cười kéo Lý Uân bên cạnh tới: “Hán Mỹ rót rượu đi. Tối nay, hai chúng ta không say không về.”

Văn thần và võ tướng dưới trướng Khương Bồng Cơ không phải là không có mâu thuẫn nhưng không quá rõ ràng.

Phong lãng tử thường lôi kéo võ tướng lén đi uống rượu, tiểu thiên sứ Lý Uân khiêm tốn hiếu học nên thường thỉnh giáo mấy vị tiên sinh chỉ bảo... Bọn họ giao lưu với nhau nhiều nên ngăn cách và mâu thuẫn giữa hai bên cũng theo đó mà giảm bớt. Ngoài ra còn có Khương Bồng Cơ vừa giỏi văn lại giỏi võ, cố gắng xử lý mọi chuyện công bằng và phát huy sở trường của từng người mà không thiên vị bên nào, lúc này mới khiến cho bầu không khí hòa hợp, thần tử văn võ đều chung sống vui vẻ.

Dù hai phe có mâu thuẫn nhưng hơn phân nửa đều có thể giải quyết riêng mà không cần công khai đưa ra ngoài.

Phong Giác làm “sứ giả” tới chúc Tết Khương Bồng Cơ, anh ta thấy tình hình văn võ trong trướng hòa hợp thì cảm thấy khó chịu.

Hơn nửa các võ tướng quan trọng của Hoàng Tung đều là người của Nguyên thị và xem như là người trong tộc của Hoàng Tung, cho nên có quan hệ chặt chẽ.

Tuy nói “chọn người ngoài đừng ngại là kẻ thù, trong nhà đừng ngại là người thân*” là chuyện tốt, nhưng võ tướng dưới trướng Hoàng Tung mơ hồ có xu thế tập trung lại đối phó với bên ngoài.

* Gốc là “Ngoại cử bất tị cừu, nội cử bất tị thân”: có nghĩa khi tuyển chọn người tài bên ngoài thì không tránh chọn kẻ thù, cũng không nên ngại vì là người nhà mà không chọn. Ý muốn nhấn mạnh sự công bằng và vị tha khi tuyển chọn người tài, không xen lẫn những chuyện cá nhân.

Dưới sự áp chế của Hoàng Tung thì không xảy ra chuyện gì ầm ĩ, nhưng so sánh với người ta thì...

Phong Giác thay Hoàng Tung uống với Khương Bồng Cơ vài chén rượu, nói chúc mừng năm mới rồi lấy lý do “không biết uống rượu” để rời đi.

Phong Cẩn thấy thế thì âm thầm báo với Khương Bồng Cơ rồi đứng dậy đi theo.

“Hoài Giới...”

Rời khỏi soái trướng nóng hừng hực, gió tuyết lạnh lẽo bên ngoài thổi tới khiến Phong Cẩn run lên.

“Nhị ca...” Phong Giác nghe tiếng thì quay đầu lại, cung kính gọi một tiếng.

“Ài...” Phong Cẩn thở dài rồi khẽ nói: “Hai huynh đệ ta đã lâu không gặp rồi, chúng ta tìm một chỗ uống vài chén, tụ họp một chút đi.”

Tuy nói là huynh đệ nhưng từ khi tạm biệt ở Thượng Kinh, bọn họ thậm chí không gửi được cho nhau mấy bức thư, càng không nói tới chuyện ở cạnh nhau qua năm mới.

Phong Giác nghe được giọng điệu quen thuộc của anh thì khóe miệng khẽ giật.

“Không phải nhị ca không thích uống rượu sao?”

Bình thường không mấy khi uống rượu, lúc này lại bảo anh ta tìm chỗ cùng uống rượu à?

Nhị ca nhà mình không bị cô hồn dã quỷ nào đó ám rồi chứ?

Phong Cẩn nhếch mép, hơi bất đắc dĩ nói: “Trước kia ta không thích uống nhưng dù sao cũng phải luyện uống thôi.”

Chủ công và đám đồng nghiệp đều là sâu rượu, mỗi lần mở tiệc nhất định phải uống rượu. Phong Cẩn cũng không thể một mình một ngọn cờ, lấy trà thay rượu chứ?

Hai huynh đệ tìm một nơi uống rượu, bắc một cái nồi rồi bỏ vào thêm chút nước sốt và gia vị.

Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, nồi lẩu nhỏ sôi sùng sục, thịt và rau củ khô được ném vào chẳng mấy chốc đã chín.

Tuy nói là ở cùng một chỗ nhưng Phong Cẩn và Phong Giác không nói tới chuyện công, chỉ ngồi lại với nhau và nhớ về một vài chuyện thú vị khi còn nhỏ.

“Nếu có thời gian, đệ nhớ viết thư về cho cha mẹ.” Phong Cẩn nói: “Năm đó đệ đi mà không nói tiếng nào đã làm cha tức tới suýt nữa ngất đi đấy.”

Phong Giác gật đầu, nhất thời lộ ra vẻ hòa nhã giống như nồi lẩu nóng trước mắt, ăn vào ấm lòng, ấm cả người.

Ngoại trừ huynh đệ Phong thị, Mạnh Hằng cũng được Khương Bồng Cơ phái đi làm sứ giả tới chúc Tết Hoàng Tung.

Hoàng Tung giữ Mạnh Hằng lại dùng bữa cơm đơn giản, sau đó anh ta lại tới chỗ của Nhiếp Tuân.

Lần này đến nhà, Mạnh Hằng còn dẫn theo người vợ đã lộ ra bụng bầu của mình.

“Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Nếu không phải nhờ có Tuân đệ và em dâu giúp đỡ, sợ là vợ ta đã không bảo vệ nổi cái thai này rồi.”

Mạnh Hằng cũng không bàn chuyện công, chỉ nói về sự giúp đỡ của hai vợ chồng Nhiếp Tuân đối với bọn họ.

Bây giờ là năm mới, bọn họ tất nhiên muốn đưa quà tới chúc Tết hai vợ chồng Nhiếp Tuân, nếu không chẳng phải sẽ thành kẻ vong ơn phụ nghĩa sao?

Đây là quan hệ cá nhân, Nhiếp Tuân cũng không có lý do gì để từ chối lòng tốt của vợ chồng Mạnh Hằng.

Có một thì sẽ có hai, có mở đầu tốt đẹp thì sau này bọn họ qua lại cũng tiện hơn.

Sau khi ăn bữa cơm đơn giản, Mạnh Hằng cẩn thận đỡ vợ lên xe ngựa, bảo phu xe đánh xe rời đi.

Tuy Mạnh Hằng là quân tử nhưng quân tử cũng có lòng riêng.

Anh ta cố ý cho xe ngựa đi chậm qua trước phủ của Nguyên Tín, vừa lúc đi lướt qua ông ta mới uống say trở về.

Cả người Nguyên Tín bốc hơi nóng, thở ra hơi rượu, hai mắt lờ đờ.

“Hừ... Nhiếp Tuân... Ợ... thằng nhóc này... Còn qua lại thân thiết với Liễu Hi... Ợ...”

Ông ta ợ ra hơi rượu, tung người từ trên lưng ngựa xuống, ánh mắt lờ đờ nhìn theo chiếc xe ngựa của Mạnh Hằng chậm rãi rời xa rồi biến mất vào trong màn đêm.