Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1041: Dụ rắn ra khỏi hang (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
“Lang quân xác định bảo ta đi chăm sóc Nhiếp phu nhân chứ không phải qua đó làm nàng ta tức giận đến mức đẻ non chứ?”

Hoàng Tung nghe được thì sửng sốt và khẽ quát: “Đang đón giao thừa, nàng nói những lời xui xẻo đó làm gì!”

Nếu những lời này truyền tới tai Nhiếp Tuân, không chừng còn tưởng rằng vợ chồng Hoàng Tung thâm độc.

Tay trái của Kỳ phu nhân ôm con trai nhỏ đang ngủ say sưa, tay phải khẽ vuốt mái tóc mềm mại của con trai cả, trừng mắt nhìn Hoàng Tung: “Nghe nói Nhiếp phu nhân là người tâm tư tinh tế. Trong lúc cô ấy đang mang thai, chàng đã đưa mấy mỹ nhân tới bên cạnh Nhiếp tiên sinh, nếu như ta còn đi qua nữa thì3không biết người ta sẽ nghĩ thế nào.”

Từ sau chuyện ầm ĩ lần trước, Hoàng Tung lại càng yêu vị phu nhân này hơn.

Kỳ phu nhân lười để ý tới anh ta, tập trung dỗ con trai cả đang buồn ngủ.

“Ta sẽ giúp chàng để ý tới phía Nhiếp phu nhân, nhưng chàng đừng ngu ngốc mà đưa mỹ nhân cho vợ chồng người ta nữa, để tránh ta lại bị người khác hận. Ta nghe nói Nhiếp phu nhân là con gái yêu của Uyên Kính tiên sinh, mặc dù cô ấy không phải con nhà tướng nhưng cũng là người có cá tính, sao có thể thích chuyện phải chia sẻ người đàn ông của mình với những người phụ nữ bên cạnh chứ? Nếu như chàng không đổi được tính xấu2này thì chi bằng suy nghĩ nhiều hơn tới người nào đó trong nhà Hoài Giới đi... Người ta ngã một lần thì khôn ra, nhưng sao chàng mãi không nhớ được bài học đó vậy.”

Kỳ phu nhân là phụ nữ nên hiểu rõ phụ nữ nhất.

Nhiếp phu nhân ít qua lại với cô ta, mỗi lần đều lấy lý do cơ thể không khỏe để đùn đẩy còn không phải vì hành động khiến người ta tức giận của Hoàng Tung sao?

Có người phụ nữ nào thích nhìn thấy người khác nhét tiểu thiếp cho người đàn ông của mình đâu?

Những thần tử dưới trướng Hoàng Tung không ít người đã có gia đình, các phu nhân thường qua lại với nhau nhưng chỉ có duy nhất phu nhân của Nhiếp Tuân lại tỏ2ra lãnh đạm.

Vì sao cô ấy lại lãnh đạm?

Còn không phải bởi vì Hoàng Tung năm lần bảy lượt đưa mỹ nhân được người khác tặng cho mình vào trong phủ Nhiếp Tuân, chọc cho vợ chồng người ta không vui sao?

Hoàng Tung phì cười, anh ta tặng mỹ nhân là muốn tốt cho Nhiếp Tuân thôi.

Vợ đang mang thai không thể động vào, nhưng đàn ông cũng cần giải quyết nhu cầu sinh lý.

Hoàng Tung giống như phần lớn đàn ông cổ đại, vợ là vợ, thiếp thất chỉ là đồ chơi dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.

Anh ta không thể cưới thiếp thất nhưng không ngăn cản thần tử của mình ba vợ bốn nàng hầu.

Kỳ phu nhân nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta, cười giễu cợt9một tiếng lạnh lùng, Hoàng Tung theo bản năng rụt cổ lại.

“Con cái đang ở đây... Tốt xấu gì thì nàng cũng nên cho ta chút mặt mũi chứ...”

Kỳ phu nhân lười để ý tới anh ta, tập trung dỗ con trai cả đang buồn ngủ.

“Ta sẽ giúp chàng để ý tới phía Nhiếp phu nhân, nhưng chàng đừng ngu ngốc mà đưa mỹ nhân cho vợ chồng người ta nữa, để tránh ta lại bị người khác hận. Ta nghe nói Nhiếp phu nhân là con gái yêu của Uyên Kính tiên sinh, mặc dù cô ấy không phải con nhà tướng nhưng cũng là người có cá tính, sao có thể thích chuyện phải chia sẻ người đàn ông của mình với những người phụ nữ bên cạnh chứ? Nếu như chàng không đổi4được tính xấu này thì chi bằng suy nghĩ nhiều hơn tới người nào đó trong nhà Hoài Giới đi... Người ta ngã một lần thì khôn ra, nhưng sao chàng mãi không nhớ được bài học đó vậy.”

Kỳ phu nhân là phụ nữ nên hiểu rõ phụ nữ nhất.

Nhiếp phu nhân ít qua lại với cô ta, mỗi lần đều lấy lý do cơ thể không khỏe để đùn đẩy còn không phải vì hành động khiến người ta tức giận của Hoàng Tung sao?

Nhắc tới phu nhân của Phong Giác, Hoàng Tung chợt mím môi, ánh mắt lộ ra sự lên án.

Anh ta và Phong Giác là quân thần lại cũng là bạn bè thân thiết, Phong thị không thu xếp hôn sự cho Phong Giác nhưng Hoàng Tung thân là một nửa huynh trưởng không thể không quan tâm. Anh ta vốn định chọn cho người ta một người vợ hiền lành dịu dàng, nào ngờ vợ mình trăm chọn nghìn chọn ra một người lại...

Ôi...

Một lời khó nói hết.

Phong Giác lập được công lớn, Hoàng Tung vui vẻ tặng cho anh ta hai mỹ nhân song sinh hiếm có.

Đôi mỹ nhân song sinh này là do một thân sĩ muốn lấy lòng anh ta, tốn rất nhiều công sức mới mua được, hơn nữa đã đặc biệt dạy bảo.

Hoàng Tung lo lắng Phong Giác xấu hổ sẽ không chịu nhận nên đặc biệt sai người đưa đến phủ của anh ta, cuối cùng còn sai người nhắc nhở phu nhân của Phong Giác vài câu.

Vợ cả cần phải độ lượng, đừng tóm chặt lấy chồng không cho nạp thiếp!

Đôi mỹ nhân song sinh này mới vừa mười sáu, gương mặt trắng mịn, dáng vẻ xinh đẹp không chút tì vết!

Cho dù nam chủ nhân trong nhà không cần thì để trang trí cũng rất đẹp mắt.

Hoàng Tung quan tâm thuộc hạ như thế đấy.

Sau đó...

Phong Giác bị phu nhân của anh ta đuổi ra ngoài. Không chỉ vậy, phu nhân Phong Giác còn lột sạch quần áo của hai thiếu nữ này, ném vào trong hậu viện của Hoàng Tung.

Cho dù tính tình của Hoàng Tung có tốt mấy đi nữa thì cũng có giới hạn, anh ta lập tức nổi giận đòi xử lý phu nhân Phong Giác. Anh ta không quản chặt người phụ nữ này thay Phong Giác, chẳng phải sau này cô ta còn muốn đòi lên trời luôn sao?

Tính nết và gương mặt của phu nhân Phong Giác đúng là hoàn toàn trái ngược…

Ngày thường thì yên lặng, một khi nổi giận thì thật sự có thể bò lên nóc nhà, lật cả xà nhà lên!

Phu nhân Phong Giác là khúc xương cứng, cô bình thản nói với Hoàng Tung: “Nghe nói thiên tử giận dữ thì trăm ngàn thi thể nằm rạp, chư hầu giận dữ thì máu chảy thành sông. Tiểu phụ không có bản lĩnh lớn như vậy nhưng mối hận cướp chồng, không đội trời chung. Trong vòng ba trượng lấy đầu một người cũng là chuyện dễ như lấy đồ trong túi!”

Hoàng Tung: “...”

Mối hận cướp chồng?

Đừng có nói như anh ta và Phong Giác có quan hệ gì không thể cho người khác biết vậy?

Anh ta cũng đâu có làm gì? Không phải anh ta chỉ tặng hai mỹ nhân cho Phong Giác thôi sao?

Điều này cũng có thể xem là mối hận cướp chồng à?

Hoàng Tung vừa tức vừa giận...

Cái gì mà trong vòng ba trượng lấy đầu một người, đây không phải là đang uy hiếp anh ta sao?

“Đây là chuyện gì vậy? Ta tặng mỹ nhân giúp cô ta chăm sóc cho Hoài Giới, sao người phụ nữ này lại cố chấp như vậy chứ?” Hoàng Tung tức thì tức nhưng Phong Giác cầu xin cho phu nhân nhà mình, anh ta cũng không thể không để ý mà thật sự giết phu nhân Phong Giác được. Cuối cùng anh ta chỉ có thể căm phẫn nuốt trái đắng vào bụng: “Muốn trách thì chỉ trách Lan Đình... Nếu như cô ấy là đàn ông thì đám phụ nữ trong hậu viện đã không thể ai nấy đều kiêu ngạo như vậy được... Chồng nạp thiếp mà cô ta còn không cho, đây gọi là đạo lý gì chứ? Bên ngoài có người đàn ông nào mà không có thêm một người đẹp hợp ý chứ?”

Kỳ phu nhân cười lạnh khiến Hoàng Tung lập tức câm nín.

Khương Bồng Cơ xuất hiện khiến cho Kỳ phu nhân xuất thân con nhà tướng có tự tin hơn. Kỳ phu nhân quản lý Hoàng Tung đã gián tiếp khiến cho vợ của các mưu sĩ dưới trướng anh ta cũng tự tin hơn. Chủ công sợ vợ thì hơn nửa thần tử phía dưới cũng sẽ sợ vợ... Đây là trên làm dưới theo.

Nhưng những người đàn ông sợ vợ và giữ mình trong sạch lại chỉ là số ít, phần lớn bọn họ vẫn thích thê thiếp thành đàn.

Tiền, quyền và sắc là những thứ đàn ông vĩnh viễn luôn theo đuổi.

Bởi vậy, Hoàng Tung tuyệt đối không bỏ hẳn được thói quen thích tặng mỹ nhân.

Không thể tặng thêm mỹ nhân cho hậu viện của Phong Giác thì anh ta có thể đưa cho những người khác, vì vậy Nhiếp Tuân nằm không cũng trúng đạn.

Chỉ là...

Hoàng Tung nghĩ đến Nhiếp Tuân thân thiết lạ thường với Mạnh Hằng thì trong lòng mơ hồ cảm thấy khó chịu.

Anh ta bảo phu nhân chăm sóc cho vợ của Nhiếp Tuân nhiều hơn, một mặt vì quan tâm tới thuộc hạ, mặt khác cũng vì muốn khiến Nhiếp Tuân và Mạnh Hằng trở nên xa cách.

Kỳ phu nhân trông đến nửa đêm thì ngủ say, Hoàng Tung uống cạn chén rượu dưới trăng, thì thầm một tiếng.

“Lan Đình quá nhiều mưu ma chước quỷ, mình không thể không đề phòng...”

Hoàng Tung đã từng chứng kiến bản lĩnh bịa đặt từ không thành có của Khương Bồng Cơ nên rất sợ Nhiếp Tuân trúng phải cạm bẫy của người ta.

Từ đêm tới tận bình minh...

Lửa trại đêm qua đã tắt, khói trắng lượn lờ bay lên mang theo vẻ trong trẻo lạnh lùng.

Trời còn chưa sáng hẳn, từng đợt còi vang vọng trong đại doanh. Đám binh lính đều bò ra khỏi chăn, chống lại gió lạnh mà hô to khẩu hiệu thao luyện.