*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chưa, vừa rồi ta dẫn theo Đại Bạch và Tiểu Bạch đi rèn luyện, bụng lúc này đang rỗng đây... Trong tay áo của Tử Hiếu có gì vậy?”
Quần áo của người xưa không có túi, dù sao thì thứ kia cũng không nho nhã, ngược lại bọn họ thích may tay áo rộng để có thể giấu được rất nhiều đồ.
Mũi của Khương Bồng Cơ rất thính nên thoáng cái đã ngửi được mùi thịt bay ra từ trong tay áo của Vệ Từ.
Anh thấy vậy thì buồn cười, lấy ra mấy cái bánh bao thịt được bọc trong giấy dầu đặc biệt.
“Bên trong lều còn có một bình cháo thịt và dưa chua cắt nhỏ. Nếu chủ công còn thấy đói thì để Từ đi chuẩn bị.”
Khương Bồng Cơ cười híp mắt, bánh bao nhân thịt làm hai gò má cô3phồng lên.
“Tử Hiếu đúng là càng ngày càng đảm đang.” Cô nói xong câu này lại lập tức hỏi: “Thám báo bên kia đã có tin tức gì chưa?”
Cô vừa hỏi tới việc công thì Vệ Từ không để ý tới chuyện khác nữa.
“Lính phòng thủ ải Hàn Sưởng có dấu hiệu bị điều động, chắc hẳn những ngày sắp tới sẽ có hành động thôi.” Vệ Từ nói: “Tướng giữ ải đúng là giỏi nhẫn nại, không ngờ thật sự chống đỡ được hơn hai mươi ngày. Nếu bọn họ tiếp tục kéo dài nữa thì trái lại quân ta sẽ dễ dàng rơi vào tình cảnh bị động.”
“Không quan tâm là ai, bọn họ đều có tâm lý của dân cờ bạc, chỉ khác nhau ở chỗ ai nặng ai nhẹ mà thôi.” Khương Bồng Cơ nói: “Đại doanh đã thả lỏng2đề phòng hơn hai mươi ngày liên tiếp. Lúc đầu, tướng giữ ải Hàn Sưởng còn có thể nghi ngờ là kế dụ địch, nhưng qua thời gian dài, trong lòng hắn sẽ dao động. Chỉ cần hắn nắm một lần cơ hội, sẽ có khả năng lập được công lao rất lớn. Thế nhưng hắn sợ hãi rụt rè, dừng lại không chịu tiến đã bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt. Theo thời gian trôi qua, người có cẩn thận mấy đi nữa cũng sẽ mang theo tinh thần liều chết chiến đến cùng, cắn răng đánh cược một lần.”
Theo cách nói của người xem livestream...
Chính là liều mạng cược một trận, xe đạp đổi mô tô.
Bất cứ việc gì cũng phải thử một lần, biết đâu lại thắng thì sao!
Khương Bồng Cơ dùng đòn chiến tâm lý, dụ kẻ địch dẫn binh ra2khỏi cửa ải.
Bất kể danh tiếng của Khương Bồng Cơ lớn tới mức nào, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật là cô không thể chiến đấu với khoảng cách xa.
Nếu không, tại sao khi tiến đánh Bắc Cương cô lại phải lập đồn điền ở Sùng Châu chứ?
Còn chẳng phải là để rút ngắn con đường vận chuyển lương thực sao?
Đường vận chuyển lương thực càng dài thì càng tốn nhiều lương thực, không nói tới khả năng mạo hiểm lớn mà chi phí trong quân cũng sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Khương Bồng Cơ có mấy chục nghìn thuộc hạ há miệng chờ ăn, một ngày đã là một con số kinh người chứ chưa nói đến hai mươi mấy ngày.
Theo cách nói của người xem livestream...
Chính là liều mạng cược một trận, xe đạp đổi mô tô.
Bất cứ việc gì9cũng phải thử một lần, biết đâu lại thắng thì sao!
Khương Bồng Cơ dùng đòn chiến tâm lý, dụ kẻ địch dẫn binh ra khỏi cửa ải.
Chỉ có lúc này, canh phòng ở ải Hàn Sưởng mới yếu nhất, tổn thất khi phá ải cũng có thể giảm đến mức thấp nhất.
Khương Bồng Cơ không phải không nắm chắc việc có thể trực tiếp phá ải, nhưng làm vậy sẽ có hao tổn quá lớn. Cô không muốn vì ải Hàn Sưởng mà khiến cho binh lính phải hy sinh một cách vô ích.
Tiêu hao nhiều lương thực cũng không sao, chỉ cần ít người chết là được rồi.
Ăn bữa sáng và uống một bình cháo thịt đầy ắp xong, Khương Bồng Cơ mới cảm giác cái bụng đói của mình thoải mái.
Năm mới tình cảnh mới, quân doanh vẫn còn trong bầu không khí4vui mừng của ngày Tết. Thế nhưng bên phía ải Hàn Sưởng lại không được như vậy.
Ải Hàn Sưởng không thiếu lương thực nhưng tướng giữ ải là một kẻ keo kiệt, sao có thể tiêu xài của cải cho binh lính đón năm mới được?
Đêm qua là đêm ba mươi, lính phòng thủ ải Hàn Sưởng chỉ có thể đỏ mắt mong chờ nhìn lửa trại nối liền một vùng phía xa. Cho dù ở khoảng cách rất xa, bọn họ dường như vẫn có thể ngửi được mùi thịt nướng và rượu ngon làm cho người ta chảy nước miếng. Người ta trải qua một năm mới vui vẻ, bọn họ lại phải ở trên tường thành uống gió Tây Bắc suốt một đêm.
Kẻ địch khiêu chiến hơn hai mươi ngày mà tướng quân vẫn không chịu ra chiến, khí thế của các tướng sĩ ải Hàn Sưởng cũng bị ảnh hưởng, trông ai nấy đều rất mệt mỏi.
Tướng giữ ải Hàn Sưởng do dự nhiều ngày, cuối cùng quyết định liều đánh một trận.
Khắp nơi đều là tiếng oán trách của thuộc hạ và tướng lĩnh, điều này không chỉ làm ảnh hưởng tới toàn thể sĩ khí mà còn thuận tiện làm cho danh vọng trong quân đội của hắn xuống dốc không phanh.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được đại doanh của Liễu Hi và Hoàng Tung lỏng lẻo và vô kỷ luật, nếu như hắn nắm lấy cơ hội dẫn binh đi đánh lén thì nhất định có thể có thu hoạch lớn. Nhưng hết lần này tới lần khác, tướng giữ ải lại khăng khăng làm theo ý mình mà bỏ lỡ cơ hội tốt, mọi người thấy vậy thì trong lòng không khỏi tức giận!!!
Tướng giữ ải vốn đã do dự không quyết, lúc này bị người phía dưới xúi giục làm cán cân trong lòng hắn từ từ nghiêng về một phía.
Liều mạng đánh một trận đi!
Nói không chừng có thể đổi đời một bước lên tiên cũng nên.
Tướng giữ ải Hàn Sưởng cắn răng, hạ quyết tâm đưa ra quyết định điều binh.
Mệnh lệnh này vừa được truyền xuống thì sĩ khí vốn đang sụt giảm lập tức tăng vọt, binh lính hận không thể lắp thêm cánh để quyết một trận sống mái với kẻ địch.
Bọn họ không biết hành động điều binh của mình đều bị thám báo kỵ binh của phe địch nhìn thấy.
“Cuối cùng bọn chúng cũng không thể ngồi yên được nữa rồi...” Mấy ngày nay, Lý Uân đã nhịn muốn hỏng người rồi. Lúc bận rộn khắp nơi thì anh cảm thấy quá mệt mỏi, nhưng một khi rảnh rỗi ăn uống hưởng lạc thì anh lại cảm thấy cả người khó chịu, giống như toàn bộ sức lực trong người không có chỗ nào trút ra. Hôm nay cuối cùng có thể đánh trận rồi, quá đã!
Hoàng Tung nhận được tin tức cũng không ngồi yên được nữa.
Chỉ cần thành công phá được ải Hàn Sưởng, vượt qua sông Tùng hiểm trở, bọn họ có thể đánh thẳng vào thủ phủ của Thương Châu.
Khương Bồng Cơ căn dặn: “Tất cả đều phải làm theo kế hoạch... Nhớ không được để lộ tin tức.”
Hoàng Tung biết mức độ nặng nhẹ của chuyện này nên trầm mặc gật đầu.
Tướng giữ ải Hàn Sưởng lựa chọn ra tay vào ngày mùng một đầu năm, cũng chính là đêm nay.
Giống như mọi khi, đại doanh của hai nhà lại có lửa trại hừng hực bốc lên.
Binh lính trong quân doanh canh phòng lỏng lẻo, doanh trướng phân bố càng rối loạn không chịu nổi. Người có chút kinh nghiệm đều biết đóng doanh trại như vậy là vô cùng thất bại. Một khi gặp phải tình huống bị đánh bất ngờ thì binh lính truyền tin sẽ không có cách nào lập tức thông báo cho binh lính trong cả doanh trại được, càng chưa nói tới việc tổ chức phản công hữu hiệu nữa.
Tướng giữ ải Hàn Sưởng vẫn cảm thấy lo lắng không yên, chỉ có điều khi hắn tận mắt thấy doanh trại quân địch rối loạn mới khinh miệt cười lạnh.
Nếu sớm biết Liễu Hi chỉ có chút bản lĩnh như vậy, hắn cần gì phải tự làm khổ mình, sợ bóng sợ gió lâu như vậy chứ?
Trong lòng tướng giữ ải Hàn Sưởng thầm thở dài, thu lại tâm trạng không cần thiết, dẫn theo binh mã lẻn về phía đại doanh của kẻ địch.
“Con nhóc Liễu Hi này chẳng qua cũng chỉ có vậy... Sớm biết cô ta không có bản lĩnh...”
Tướng giữ ải Hàn Sưởng khẽ thì thào, trên mặt lộ rõ sự hối hận.
Hắn không biết, cho dù hắn tới đánh lén vào lúc nào, bên trong quân doanh nhìn như hỗn loạn kia cũng che giấu quân mai phục làm cho hắn có đi mà không có về.
Tuy Khương Bồng Cơ tự tin, nhưng sự tự tin này cũng được thành lập trên nền tảng vững chắc.
Hơn hai mươi ngày trước, nhìn như cả quân doanh đều đang giải trí, trên thực tế hơn nửa lực lượng binh lính đều ẩn nấp trong trận địa doanh trướng sẵn sàng đón quân địch.
Vì muốn binh lính duy trì trạng thái tốt nhất, cô còn cho binh lính thực hiện ba ca đảo nhau, thay phiên nhau diễn kịch.
Giống như bây giờ, ngoài mặt nhìn đại doanh như thả lỏng nhưng phần lớn lực lượng binh lính đều mai phục ở trong doanh trướng ôm cây chờ thỏ.
Tướng giữ ải Hàn Sưởng dẫn theo năm nghìn binh mã đánh lén, nói là đánh lén nhưng người ta cũng đã dự định quyết chiến một trận rồi.
Nhưng những binh lính đã chờ lâu như vậy sẽ để bọn họ an toàn rút về sao?
Trong lúc tướng giữ ải Hàn Sưởng sắp bước vào cạm bẫy, đám người Khương Bồng Cơ đã dẫn binh đi đường tắt lao thẳng đến dưới thành ải Hàn Sưởng.
“Oáp...”
Trên đầu tường, lính phòng thủ buồn ngủ ngáp một tiếng, dùng tay dụi dụi mắt.
Lúc này đã canh ba nên bọn họ rất buồn ngủ, ngáp liền mấy cái.