*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy nên, khi bọn chúng nghe được giọng nói của Khương Bồng Cơ vang lên trong não vực thì không chỉ không có sự căng thẳng sợ hãi, ngược lại còn mang theo sự khoan khoái khi sắp được giải phóng.
Đồng thời còn nảy ra một suy nghĩ trong lòng ….
Cuối cùng cũng đến rồi!
Khương Bồng Cơ tắt livestream đi, dặn dò thuộc hạ không được phép quấy rầy cô.
Nếu chạy thoát thành công thì đó là bọn chúng có bản lĩnh, nếu như bị cai ngục bắt được thì chính là cai ngục có bản lĩnh.
Muốn trách chỉ có thể trách bọn chúng tài nghệ không bằng người ta, thua một nước cờ mà thôi.
Trải qua một phen khổ cực, không chỉ không giành được tự do, Khương3Bồng Cơ cũng không bị thương, mà bản thân lại vẫn bị mắc kẹt.
Đụng phải ký chủ như Khương Bồng Cơ, hai hệ thống con đúng là quá xui xẻo.
Thời gian ở chung của hệ thống con thứ nhất và Khương Bồng Cơ dài hơn, da mặt cũng dày hơn, có phong thái lợn chết không sợ nước sôi.
“Thắng làm vua thua làm giặc. Kế hoạch của bọn tôi thất bại là bởi vì bọn tôi không bằng cô, bọn tôi nhận thua.” Hệ thống số một nói với giọng nói điện tử khô khan. “Khương Bồng Cơ, cô nhốt chúng tôi ở đây nhiều năm, muốn giết thì đã giết lâu rồi. Giữ đến bây giờ chưa giết thì chắc chắn là có dự định xấu xa gì đó.2Chỉ là tôi cũng cảnh cáo cô một câu, nếu bây giờ cô không giết, nói không chừng sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Khương Bồng Cơ hơi ngẩn ra, cô lại cười nói: “Vì sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ hệ thống chủ đã phát hiện ra tình cảnh của chúng mày nên định cứu chúng mày hay sao? Nếu là như vậy thì tao còn vui hơn. Hệ thống chủ luôn ẩn nấp không ra, đối với tao mà nói chính là một tai họa ngầm.”
Những thứ tai họa ngầm này là quả bom hẹn giờ.
“Bớt mồi bọn tôi đi, cho dù bọn tôi có chết cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ những thông tin liên quan đến bản thể đâu.” Hệ thống số một2cười lạnh, nói tiếp: “Cô nhớ năm đó tấn công quận Phụng Ấp tôi đã nói với cô về thương nhân tuần tra vị diện không? Hắn tới rồi...”
Sắc mặt Khương Bồng Cơ thoáng cứng lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhạt, dường như đang suy đoán tính chân thực trong câu nói của hệ thống số một.
Cô nói chuyện với hệ thống con luôn thẳng thắn, cô cũng lười tính toán với bọn chúng.
“Chắc chúng mày cũng biết tại sao tao tìm chúng mày rồi chứ?” Khương Bồng Cơ nói một cách thẳng thắn. “Hôm đó, trong lúc tranh đấu với tộc Cao Việt, tao vẫn chưa quên hành động ‘vượt ngục’ của hai đứa mày đâu. Nếu như không phải não vực tinh thần của tao mạnh9mẽ, ngăn chặn được dự định của chúng mày thì kết quả sẽ sao đây? Kiểu công kích tinh thần từ bên trong này, nhẹ thì não vực tinh thần bị thương nặng, nặng thì trở nên ngốc nghếch hoặc trở thành người thực vật...
Hai hệ thống con đều đồng loạt im lặng.
Đối với chúng mà nói, Khương Bồng Cơ chính là cai ngục giam cầm bọn chúng, còn bọn chúng là tù nhân bị cô đàn áp.
Tù nhân muốn vượt ngục tìm tự do là sai sao?
Khương Bồng Cơ hơi ngẩn ra, cô lại cười nói: “Vì sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ hệ thống chủ đã phát hiện ra tình cảnh của chúng mày nên định cứu chúng mày hay sao? Nếu là như vậy thì tao còn4vui hơn. Hệ thống chủ luôn ẩn nấp không ra, đối với tao mà nói chính là một tai họa ngầm.”
Những thứ tai họa ngầm này là quả bom hẹn giờ.
“Bớt mồi bọn tôi đi, cho dù bọn tôi có chết cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ những thông tin liên quan đến bản thể đâu.” Hệ thống số một cười lạnh, nói tiếp: “Cô nhớ năm đó tấn công quận Phụng Ấp tôi đã nói với cô về thương nhân tuần tra vị diện không? Hắn tới rồi...”
Sắc mặt Khương Bồng Cơ thoáng cứng lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhạt, dường như đang suy đoán tính chân thực trong câu nói của hệ thống số một.
“Hắn tới rồi?” Khương Bồng Cơ nói: “Nhưng mà... Tao còn nhớ trước kia mày từng nói, hắn muốn đến nơi này thì ít nhất cũng phải cần mười năm?”
Hệ thống số một cười lạnh đáp: “Mọi chuyện đều có ngoại lệ, kế hoạch không đuổi kịp tốc độ của thay đổi. Theo lý mà nói thì hắn vẫn cần mười năm nữa mới đến được thế giới này. Không biết ở đâu bị bug nên thời gian tới sớm hơn... Khương Bồng Cơ, cô chết chắc rồi!”
Khương Bồng Cơ rũ mắt, không nói một câu, hệ thống số một vẫn đang lảm nhảm.
“Năm đó, nếu cô không tự cho rằng mình thông minh, chọn hợp tác với tôi thì chúng ta đều là kẻ chiến thắng. Sao có thể biến thành quan hệ như bây giờ?” Hệ thống số một giống như thở hắt ra một hơi, nói với Khương Bồng Cơ: “Cô không thuộc về thế giới này, cô là linh thể nhập cảnh trái phép, cũng chính là dị số. Nói khó nghe một chút thì cô còn mang mầm bệnh khó chữa. Thương nhân tuần tra vị diện sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Nói đến chuyện này, hệ thống số một cũng rất tức giận.
“Cô không sợ bị thương nhân tuần tra vị diện bắt được, nhưng bọn tôi cũng không muốn bị nhốt lại, đương nhiên là phải bỏ trốn rồi…”
Nếu Khương Bồng Cơ không quật cường có chính kiến đến vậy, cả ngày tự ra vẻ thông minh thì bọn họ đã có thể hợp tác trốn khỏi sự truy đuổi của thương nhân tuần tra vị diện rồi.
Bây giờ thì hay lắm, nó ngược lại muốn xem Khương Bồng Cơ chết như thế nào!
“Trước kia tôi đã nói với cô rồi, thương nhân tuần tra vị diện bắt tôi thì cũng hết cách, cùng lắm là nhốt vài năm rồi thả ra, không phải tội chết. Nhưng cô thì khác, chỉ là một linh thể, cùng lắm là con kiến hôi mà thôi.” Hệ thống số một giống như đang phát tiết toàn bộ những uất ức nhiều năm nay: “Tôi biết cô cảm thấy cách tôi lừa gạt ký chủ rất đê tiện, nhưng chính bản thân cô cũng đã nói, sống chỉ cần vui vẻ là được, chết rồi ai quan tâm nước lũ ngập trời? Sau khi chết, linh hồn coi như thù lao thì có sao đâu? Nếu có thể dùng linh hồn để đổi lấy một đời vinh hoa thì có bao nhiêu người chịu giao dịch với tôi chứ? Đừng nghĩ bản thân rất quý báu, cố dát vàng lên mặt…”
Hệ thống số một không ngừng lải nhải, hệ thống số hai không nói gì chỉ nhìn đồng bọn oán giận với Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ nghiêm túc nghe một hồi, lúc lâu sau mới hỏi hệ thống số một.
“Nếu thời gian có thể đảo ngược…” Khương Bồng Cơ thở dài một hơi, dường như có một nỗi ân hận vô tận, nhưng cô không đợi hệ thống số một đắc ý, đề tài câu chuyện đột nhiên biến chuyển: “Tao vẫn sẽ giam mày lại. Còn hợp tác với mày sao? Xem trọng bản thân quá rồi đấy!”
Hệ thống số một phát điên.
“Sắp chết rồi còn mạnh miệng!”
Khương Bồng Cơ lại nói: “Chẳng phải còn có bọn mày sao? Thương nhân tuần tra vị diện không chỉ bắt tao mà còn bắt bản thể của chúng mày, vụ làm ăn này không lỗ. Trước khi tao chết, tao chắc chắn sẽ lôi chúng mày làm đệm lưng cho tao! Không có sự quấy nhiễu của chúng mày, thiên hạ sẽ yên bình hơn nhiều…”
Nói chuyện một hồi, Khương Bồng Cơ và hệ thống con lại từ biệt trong không vui.
Khương Bồng Cơ nhìn ánh trăng trong suốt như nước ngoài cửa sổ, thoáng chốc nhớ tới người nào đó tựa như ánh trăng sáng.
Nếu vị thương nhân tuần tra vị diện đã tới rồi, cô còn chưa kịp nấu chín con ếch xanh kia, chẳng phải là quá đáng tiếc sao?
Bản thân giữ lại không ăn, không biết chừng lại hời cho con tiểu yêu tinh nào.
Vừa nghĩ đến chuyện này, tay Khương Bồng Cơ đã túm lấy một cái áo choàng màu đen, vội vàng khoác lên người, thân thủ lưu loát nhảy qua cửa sổ.
Lúc này, Vệ Từ vừa rửa mặt xong, mái tóc đen còn hơi ẩm, ngồi ngay ngắn trước bàn tỉ mỉ phác thảo cái gì đó.
Bỗng dưng anh nghe thấy ngoại viện có tiếng động.
“Tử Hiếu…” Khương Bồng Cơ nằm nhoài bên ngoài cửa sổ, vẫy tay về phía anh.
May mà tâm lý của Vệ Từ mạnh mẽ, lúc này mới không bị Khương Bồng Cơ dọa sợ.
Anh đứng dậy bước tới bên cửa sổ, mở cửa giúp Khương Bồng Cơ leo vào, trước khi đóng cửa còn cẩn thận nhìn trái phải.
Nếu để người khác nhìn thấy chủ công nửa đêm leo vào cửa sổ phòng anh, quan hệ của hai người có nhảy xuống sông Ngân cũng rửa không sạch.
“Chủ công có chuyện tìm Từ thì trực tiếp phái người triệu kiến là được, sao phải tự mình sang đây?”
Vệ Từ đóng cửa lại, vừa xoay người liền bị Khương Bồng Cơ ôm lấy, cứng rắn vây anh lại trước cửa sổ.
Giây tiếp theo, cánh môi cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Đây… Đây là tiết tấu gì vậy?
Vệ Từ mở to mắt kinh ngạc, nhịn xuống phản ứng của cơ thể, giơ tay đẩy cô ra.
“Chủ công!”
Khương Bồng Cơ cũng không tức giận, ngược lại còn cười hỏi anh: “Trong lòng Tử Hiếu đang vui vẻ đúng không?”