*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc nói chuyện, vạt áo của anh bị bung ra, để lộ một phần ngực và xương quai xanh đẹp đẽ.
Khương Bồng Cơ cắn hai cái, dư vị như còn lưu lại trên miệng.
“Hương vị không tồi. Cái giao ước tám năm mười năm đó, sao lúc ấy ta lại đồng ý được nhỉ?” Khương Bồng Cơ mỉm cười vui vẻ: “Mấy câu Tử Thực suốt ngày nói rất có lý… Phải biết tận hưởng niềm vui hiện giờ chứ, có cái gì mà phải chờ đợi? Có niềm vui thì tận hưởng, cớ sao phải tự làm khổ mình?”
Vệ Từ bối rối.
“Chủ công ắt sẽ sống lâu trăm tuổi, ngày sau con đàn cháu đống…”
Khương Bồng Cơ chớp chớp mắt, cười nói: “‘Ngày’ sau con đàn cháu đống ư?”
Vệ Từ ban đầu có hơi sững sờ một3chút. Hồi lâu, anh mới hiểu ra hàm ý trong câu nói của cô. Khuôn mặt hồng lên vì giận.
Chủ công của anh sao lại đen tối như thế. Bảo anh sau này làm sao dám nhắc đến từ “ngày*” này nữa?
* Ngày: Từ lóng trên mạng của Trung Quốc, chỉ việc quan hệ giữa nam và nữ.
Khương Bồng Cơ cười hì hì, cô nói: “Ta rất thích nghe Tử Hiếu nói chuyện.”
Sắc mặt Vệ Từ không hề chuyển biến tốt, ngược lại còn hỏi cô: “Chủ công cũng nghĩ rằng Từ chỉ là một kẻ a dua nịnh hót, là loại tiểu nhân chỉ biết hùa theo sao?”
“Tất nhiên không phải rồi.”
“Nếu đã như thế thì chủ công phải hiểu rằng lời nói của Từ từng câu từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng. Ngài không nên cho2rằng đó chỉ là ‘lời tán dương’.”
Vệ Từ quả là một người vô cùng nghiêm túc. Ở khía cạnh này thì Khương Bồng Cơ cũng không xoay chuyển được anh.
Trực giác của anh mách bảo rằng trạng thái của Khương Bồng Cơ có gì đó là lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu.
“Tử Hiếu… Huynh có biết hay không, ta có lẽ chỉ còn sống được vài ngày...”
Khương Bồng Cơ cảm thán, trong lời nói lại mang theo ý cười. Vì vậy, Vệ Từ cho rằng Khương Bồng Cơ chỉ đang nói đùa mà thôi.
Anh vừa nghe đến vấn đề chết chóc thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Chủ công phúc lớn mạng lớn, thiên địa chung linh, tương lai ắt là hoàng đế uy nghi, sao có thể tự nguyền rủa bản thân như vậy?”
Khương Bồng Cơ chớp2chớp mắt, cười nói: “‘Ngày’ sau con đàn cháu đống ư?”
Vệ Từ ban đầu có hơi sững sờ một chút. Hồi lâu, anh mới hiểu ra hàm ý trong câu nói của cô. Khuôn mặt hồng lên vì giận.
Chủ công của anh sao lại đen tối như thế. Bảo anh sau này làm sao dám nhắc đến từ “ngày*” này nữa?
* Ngày: Từ lóng trên mạng của Trung Quốc, chỉ việc quan hệ giữa nam và nữ.
“Con người có lúc gặp may có khi mắc nạn, nếu như ta chắc chắn với huynh rằng ta không thể nào sống thọ, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử…”
Khương Bồng Cơ cười nói. Còn chưa dứt lời, Vệ Từ đang bị cô đè xuống đất đột nhiên trở mình, phút chốc đã xoay người đè lên cô.
Khoảng cách giữa9hai người rất gần, đến mức hơi thở như hòa quyện vào nhau.
Khương Bồng Cơ không cần nhìn cũng biết Vệ Từ đang rất tức giận.
“Chủ công không thể chết bất đắc kỳ tử được!”
Khương Bồng Cơ bật cười, miễn cưỡng nói: “Ừ ừ, không thể chết bất đắc kỳ tử, nhưng cũng có nhiều người đang trong thời kỳ tuổi trẻ tràn đầy sức sống mà lại qua đời…”
Vệ Từ không nghe nổi những từ ngữ kiểu này, đặc biệt những từ này lại đang dùng để nói về Khương Bồng Cơ.
Đâu có người nào cả ngày ngồi nguyền rủa mình chết sớm, nếu thật sự trời Phật có nghe được lại rút ngắn tuổi thọ của cô, Vệ Từ lúc đó lại không điên chắc?
“Tử Hiếu… Ta cũng không hề muốn…” Khương Bồng Cơ than thở, nhấc tay lên4khẽ vuốt ve tấm lưng của anh. Hai người từ tư thế kẻ trên người dưới chuyển sang nằm nghiêng, mặt đối mặt mà nói: “Ta không tin vào số phận nhưng có những khi không tin cũng không được. Nếu như không phải là hết cách, ta cũng đâu muốn rời xa cơ nghiệp mà ta mới vừa khởi tạo, từ bỏ biết bao nhiêu tâm huyết của mình, nhẫn tâm ra đi… Cuộc đời đánh cắp được này, quả thực quá ngắn mà…”
Vệ Từ biến sắc, những ngón tay thon dài nắm chặt thành nắm đấm, móng tay hằn vào trong da thịt.
“Huynh là một người vô cùng thông minh, chắc đã đoán ra phân nửa rồi, ta không phải là Liễu Hi.” Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Ta họ Khương, tên là Bồng Cơ, đến từ một thế giới rất xa xôi. Phần đời của Liễu Hi là do ta đánh cắp được. Tuy đó không phải là điều ta mong muốn, nhưng nếu người khác muốn lấy lại, vậy ta cũng không còn cách nào khác. Vệ Tử Hiếu… Huynh nói ta thèm muốn huynh chừng đó năm, trong lòng huynh cũng biết rõ mồn một, huynh vẫn không cho phép ta sao?”
Vệ Từ kinh ngạc, giống như đang nghe chuyện trong Thiên Thư.
Môi anh cứ mấp máy, hồi lâu cũng không nói nên lời.
“Lấy trộm cuộc đời của người khác ắt sẽ bị ông trời thu hồi lại sao?” Anh lấy lại tinh thần. “Nếu là như vậy, Từ cũng có thể bầu bạn với chủ công thêm một quãng đường nữa.”
Thật trùng hợp, Vệ Từ cũng là một “kẻ cắp”.
Khương Bồng Cơ hiểu được những hàm ý sâu xa trong lời nói của anh, mỉm cười rồi cắn lấy môi anh.
“Quả nhiên, Tử Hiếu tri kỷ nhất.”
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Vệ Từ vẫn chưa thích ứng được với tình cảm nồng nhiệt của Khương Bồng Cơ.
Anh luôn tuân thủ nguyên tắc của bản thân, bất kể trong tình cảnh nào cũng không dám mạo phạm hay đi quá giới hạn. Cho dù là trong hoàn cảnh này, anh cũng tùy đối phương chủ động.
Đừng thấy Khương Bồng Cơ không có kinh nghiệm thực chiến nhưng ở thời đại Tinh Tế, trò vui gì mà không có cơ chứ?
Kiến thức về lý thuyết của cô rất phong phú, hiểu rõ những động tác có độ khó cao.
Khương Bồng Cơ thấy Vệ Từ có ý ngầm chấp thuận, tay phải liền từ ngực lần mò tới chỗ eo, sờ soạng một hồi thì cởi đai buộc ra.
Quần áo hờ hững, đôi mắt mắt lim dim, trong khóe mắt dường như có hơi nước bao phủ.
Trong lúc vận động, quần áo của Khương Bồng Cơ cũng được nới lỏng ra đôi chút, Vệ Từ thấy mà khó kìm lòng được.
Khương Bồng Cơ đang định đưa tay lần mò xuống dưới. Lúc này, vành tai cô động đậy, ở ngoài cửa có tiếng động lạ truyền tới.
Cô chợt ngẩng đầu thì đúng lúc nhìn thấy một bóng đen cao lớn xẹt qua phía trước cửa.
Khương Bồng Cơ tỉnh táo, lấy lại bình tĩnh. Cô vội vàng đứng dậy, vừa chỉnh trang áo quần vừa mở ra cửa lớn.
Vệ Từ giống như bị tạt gáo nước lạnh. Niềm say sưa, mê đắm trong mắt cũng bị cuốn đi, thay vào đó là lý trí và tỉnh táo.
“Chủ công?”
Vệ Từ nhìn thấy Khương Bồng Cơ vẫn duy trì tư thế mở cửa nhưng không nhúc nhích thì vội vàng lấy cây đèn bên cạnh tới để rọi.
Tiến lên một bước, anh trông thấy một hộp gỗ dài màu đen dưới đất. Bên ngoài chiếc hộp được chạm khắc những đường viền đám mây phức tạp và hoa văn rồng phượng.
Ngoài ra, trên bề mặt chiếc hộp còn có một con vật khẽ ríu rít. Cơ thể nó mềm mềm, mập mạp giống như một miếng bánh nhân thịt.
Nó hình như cũng phát hiện ra bọn họ, gắng sức ngước đầu lên nhìn. Đôi mắt giống như hai quả nho đen nhìn thẳng vào bọn họ.
Sắc mặt Khương Bồng Cơ hơi u ám.
Nếu không vì người đó cố ý gây ra tiếng động thì cô không hề phát hiện ở bên ngoài có người.
“Đưa bọn nó vào đi…” Khương Bồng Cơ lãnh đạm nói.
Vệ Từ chỉ có thể ngồi xổm xuống, một tay vơ lấy cái bánh thịt đen trắng tròn tròn, một tay cầm chiếc hộp gỗ màu đen lên.
“Ồ?”
Anh nghĩ rằng chiếc hộp này rất nhẹ nhưng thực tế nó còn nặng hơn tưởng tượng. Một tay căn bản không thể xê dịch nổi.
Khương Bồng Cơ thấy vậy thì giơ tay ra giúp.
Cô ước chừng trọng lượng, không biết bên trong có chứa đồ vật gì mà nặng gần năm mươi cân!
Vệ Từ phát hiện ở dưới thân con vật tròn tròn như cái bánh kia có một phong thư.
“Vào phòng đi…”
Sắc mặt Khương Bồng Cơ hơi khó coi. Làm gì có ai đang có hứng lại bị thứ bên ngoài phá hư mà tâm trạng có thể vui nổi chứ.
Vệ Từ không dám trực tiếp đưa lá thư kỳ dị này cho Khương Bồng Cơ. Nếu trên đó có độc thì sao?
Vừa mở ra xem, Vệ Từ liền kinh ngạc.
“Kỹ thuật của loại giấy này quả thật là tinh xảo…”
Trắng bóc như tuyết, mỏng như hoa. Cho dù là giấy Tuyên tốt nhất cũng không bằng một phần vạn.
Lại nhìn đến nội dung trên lá thư, vỏn vẹn chỉ có hai câu.
“Được tạo bởi lệnh tôn, thuận đường dâng lên.”
“Đợi lúc thiên mệnh của ngươi kết thúc, lại đến tìm ngươi.”