*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất kể Mạnh Trạm đối xử với anh ta thế nào, hai người vẫn là cha con. Mạnh Hằng có thể không để ý tới sống chết của Mạnh Trạm, nhưng cũng không muốn tận mắt trông thấy ông ta chết.
Có điều, Khương Bồng Cơ chẳng buồn đáp lại.
“Cha con một đời, tiễn ông ta một đoạn đường vậy.”
Mạnh Hằng đáp: “Vâng.”
Nhiệt độ trong địa lao thấp hơn nhiều so với bên ngoài, vừa mới bước chân vào địa lao, một luồng khí lạnh lẽo đã phả vào mặt, khắp người cảm giác không thoải mái.
Khương Bồng Cơ mặt không đổi sắc đi trước, Phong Giác dẫn cô đến một phòng giam với diện tích khá lớn, tạm coi là sạch sẽ.
“Cuộc sống của Mạnh Trạm trong đây cũng ổn đấy chứ. Ta còn tưởng ông ta tới địa lao3thì ít nhiều cũng phải nếm chút đau khổ cơ.”
Diện tích phòng giam này rất lớn, ước chừng cũng phải đến trăm mét vuông.
Tịch tháp, bàn trà, bàn ăn và thùng đi vệ sinh, cái gì cần có đều có.
Nhiếp Tuân bên cạnh nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng lạnh lẽo.
Người này muốn ép Mạnh Hằng tự tay giết cha sao?
Phong Giác nói: “Địa lao u ám ẩm ướt, chi bằng sai người mang phạm nhân ra ngoài?”
“Không cần, để ta đích thân vào. Ta còn chưa bao giờ trông thấy địa lao có dáng vẻ thế nào đâu.”
Đúng như Phong Giác nói, tình trạng của địa lao hết sức tồi tệ. Không khí tràn ngập hơi nước tanh hôi, chỗ u ám còn có chuột chạy trốn.
Phong Giác sai người mở cửa nhà lao, động tĩnh lớn2kinh động đến Mạnh Trạm trong đó.
Nghe thấy giọng nói của Khương Bồng Cơ, ông ta liền đoán được thân phận người tới.
Nhắc đến cũng buồn cười, ông ta hận cha con Liễu Xa nhiều năm, luôn muốn tìm biện pháp trả thù nhưng ngay cả gương mặt người trong cuộc cũng chưa từng trông thấy.
“Mạnh bá phụ, hình như chúng ta vẫn là lần đầu tiên gặp mặt?”
Khương Bồng Cơ ra hiệu cho đám người Phong Giác lui về phía sau, để không gian cho cô và Mạnh Trạm nói chuyện, chỉ giữ lại Mạnh Hồn ở bên cạnh.
Nghe thấy giọng nói của Khương Bồng Cơ, ông ta liền đoán được thân phận người tới.
Nhắc đến cũng buồn cười, ông ta hận cha con Liễu Xa nhiều năm, luôn muốn tìm biện pháp trả thù nhưng ngay cả gương mặt người2trong cuộc cũng chưa từng trông thấy.
“Mạnh bá phụ, hình như chúng ta vẫn là lần đầu tiên gặp mặt?”
Khương Bồng Cơ ra hiệu cho đám người Phong Giác lui về phía sau, để không gian cho cô và Mạnh Trạm nói chuyện, chỉ giữ lại Mạnh Hồn ở bên cạnh.
Mạnh Trạm chải chuốt rất chỉnh tề bộ tóc bạc, trên mặt dùng nước ấm lau rửa, không nhìn thấy một chút vết bẩn hay dầu mỡ, có tinh thần hơn nhiều so với lúc trước. Chỉ là ông ta già đi quá nhanh, sắc mặt mang theo vẻ xám xanh ốm yếu, hốc mắt lõm xuống thật sâu, nhìn già nua mà đáng thương.
Tuy rằng tinh thần không được tốt, nhưng vẻ ngoài và trang phục của ông ta trông không tệ.
Ngọc quan treo cao, trên người mặc nho sam màu9xanh, sống lưng thẳng tắp. Miễn cưỡng có thể nhìn ra phong thái nho nhã lúc trẻ.
Mạnh Trạm ngẩng đầu lên, hai con ngươi híp lại, quan sát tỉ mỉ Khương Bồng Cơ: “Ngươi còn mặt mũi gọi ta là Mạnh bá phụ?”
“Mạnh bá phụ tuy đã đoạn tình đoạn nghĩa với cha ta, nhưng ông là chồng trước của thứ dì, gọi một tiếng bá phụ cũng là lễ phép của vãn bối.”
Mạnh Trạm lạnh lùng giễu cợt: “Giết con của ta, lễ này của ngươi cũng thật là chu toàn...”
Khương Bồng Cơ mặt không đổi sắc, cười lạnh hỏi: “Nhưng Mạnh bá phụ có biết con trai ngoan của ông - Mạnh Lượng năm đó đã làm ra chuyện gì hay không? Hắn lại dám nảy sinh sắc tâm với mẹ kế, phận làm con há có thể không giận?4Dì ấy không chỉ là vợ kế của cha ta, lại còn là em gái của mẹ ta, về tình về lý ta đều không thể dung túng đứa con trai của ông. Không chỉ vậy, Mạnh Lượng và đám bạn đầu trâu mặt ngựa của hắn còn dùng thuật dịch dung trà trộn vào hậu viện của dân chúng ở Hà Gian, làm ô nhục biết bao phụ nữ đàng hoàng và những cô gái vô tội khác... Mạnh Lượng chết cũng chẳng oan uổng...”
Lúc nhắc tới Cổ Trăn, vẻ mặt Mạnh Trạm khẽ biến đổi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
“Vậy thì đã sao? Lượng Nhi không tốt thì thay đổi một chút là được. Nó gây chuyện gây họa, tự có người cha là ta dạy dỗ nó...”
Mạnh Lượng và đám bạn hư hỏng dùng thuật dịch dung trà trộn vào hậu viện của người ta, ức hiếp những cô gái, chuyện này không phải lần đầu. Mạnh Trạm chùi đít giúp hắn không biết bao nhiêu lần. Trong lòng ông ta cũng rất tức giận đứa con này, nhưng có thể làm sao được? Hắn là huyết mạch duy nhất, ông ta không chùi thì ai chùi?
Khương Bồng Cơ tức giận cười: “Không biết Mạnh bá phụ đã nghe qua câu này chưa?”
Mạnh Trạm nhíu mày: “Câu gì?”
“Ông không biết dạy dỗ con trai nhà mình, vậy thì để người ngoài dạy dỗ hắn. Ta cảm thấy Mạnh Lượng đã không có thuốc nào cứu nổi, cho nên tiễn hắn một đoạn đường. Không biết Mạnh bá phụ đã biết ta giết Mạnh Lượng như thế nào hay chưa? Rạch một đường lớn ở cổ tay hắn ta, mất máu mà chết...”
Cho dù Mạnh Trạm có là người rất biết tiết chế, nghe được kẻ thù thuật lại màn giết con trai trước mặt mình, lửa giận cũng khó lòng kìm được.
“Ông đang rất tức giận sao?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Tiếp theo còn có chuyện tức giận hơn kìa, ông có muốn nghe nữa hay không?”
Mạnh Trạm cười nhạt: “Không hổ là con gái của Cổ Mẫn và Liễu Xa, kế nữ mà Cổ Trăn dạy dỗ, quả nhiên ác độc vô sỉ.”
“Không sánh bằng ông được. Nếu vãn bối có được một phần của Mạnh bá phụ, vậy cuộc đời này không còn gì tiếc nuối.”
Bầu không khí căng thẳng như cung đã giương dây, Mạnh Hồn bên cạnh dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Mạnh Trạm... Đã từng là chủ nhân cũ... Ông không ngờ đã trôi qua nhiều năm như vậy mà Mạnh Trạm vẫn không hề tỉnh ngộ. Con trai của Mạnh Trạm là con trai, vậy vợ con nhà người khác thì không phải là người sao?
“Liễu Lan Đình, ngươi tới chỉ vì muốn đấu võ mồm với lão phu sao?” Mạnh Trạm cười lạnh, gương mặt hằn những nếp nhăn già nua, nhưng đôi mắt sáng quắc: “Nếu thủ đoạn của ngươi chỉ có vậy, ta khuyên ngươi một câu, chớ bén mảng đến trước mặt lão phu, khỏi rước lấy xấu hổ.”
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, ngồi đối diện Mạnh Trạm.
Cô đáp: “Không phải vãn bối không muốn lấy ra, chỉ sợ Mạnh bá phụ không chịu được thôi.”
Sắc mặt Mạnh Trạm sa sầm.
Đám người Mạnh Hằng đứng phía xa, bọn họ không nghe được Khương Bồng Cơ và Mạnh Trạm nói gì, thế nhưng bầu không khí giữa hai người cũng đủ khiến bọn họ sốt ruột.
“Thân thể Mạnh bá phụ có bệnh, rất khó khiến phụ nữ mang thai, đúng không?”
Khương Bồng Cơ đổi tư thế ngồi, trên mặt là nụ cười thơ ơ.
“Ngươi muốn nói gì?”
“Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, nếu muốn giấu giếm phải kín kẽ. Trừ ông và y quan ngự dụng tâm phúc, có lẽ không còn ai khác biết.” Khương Bồng Cơ không để ý ông ta, lẩm bẩm nói: “Lúc thứ dì gả cho ông, từng bị một nhóm thổ phỉ đánh lén. Tuy rằng phải trải qua một phen sóng gió nhưng cuối cùng vẫn được cứu, hôn lễ tiến hành theo lẽ thường. Chỉ là, đêm đó tân nương không có lạc hồng, vẫn là bá phụ giúp che giấu.”
Mạnh Trạm lúc đầu còn có thể tỉnh táo mà nghe, càng về sau càng cảm thấy không đúng.
Chuyện năm đó, rất nhiều chi tiết chỉ có mình ông ta mới biết, Khương Bồng Cơ lại nói ra tường tận như vậy, thật giống như tận mắt chứng kiến.
“Hơn tháng sau, thứ dì phát hiện ra có mang, thời gian ước chừng là ngay đêm tân hôn đó. Thân thể Mạnh bá phụ có bệnh, đối với chuyện này rất không tự tin. Ông lại trông thấy cảnh tượng dì thân mật với người khác, liền nảy sinh hoài nghi với bào thai trong bụng bà ấy...”
Mạnh Trạm cười nhạt cắt đứt lời cô.
“Không phải hoài nghi, mà đứa con hoang Mạnh Hằng kia vốn không phải của lão phu.” Ông ta sẽ vĩnh viễn không quên nỗi sỉ nhục bị cắm sừng đó, vợ mình lén lút qua lại với người khác. Nói tới đây, ông ta đột nhiên cảm khái một câu: “Thật đáng tiếc...”
Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Đáng tiếc cái gì?”
Trên mặt Mạnh Trạm thoáng qua vẻ tàn khốc: “Đáng tiếc ‘Nữ tứ thư’ của Trung Chiếu ra đời quá muộn, nếu sớm hơn hai ba chục năm thì...”
Trước khi “Nữ tứ thư” xuất hiện, không khí của xã hội còn rất thoáng.
Phụ nữ nuôi trai lơ không phải chuyện lớn, mất đi trinh tiết trước khi cưới cũng không hề nghiêm trọng, nhiều lắm là bị người nói bóng nói gió đôi câu, không đến nỗi mất mạng.
Mạnh Trạm là thật tâm thích Cổ Trăn, nếu không cũng sẽ không chủ động xin cưới một thứ nữ. Ông ta còn thúc giục bạn thân Liễu Xa nói giúp.